“Tôi là một người xuất gia. Một buổi tối trong lúc ngồi thiền nhập định, tôi đã nhớ lại và chứng thực những kiếp chuyển sinh của mình trong 600 năm trước. Nay xin được kể lại.
600 năm trước, tôi cũng từng là một tỳ kheo xuất gia. Tôi xuất gia năm 20 tuổi, từng thọ đại giới Tam Đường, tu hành hơn 50 năm. Trong quá trình tu hành học Phật đã làm không ít việc thiện, việc lành. Nhưng dù tu hành theo Phật, trong tâm vẫn còn tham luyến chuyện thế tục, ham muốn tận hưởng phúc báo nơi cõi người, cuối cùng không những không thoát ly khỏi lục đạo luân hồi, trái lại còn đọa lạc trong ba nẻo ác mà chịu khổ.
Tôi sau khi từ kiếp tỳ kheo chết đi, chuyển sinh vào một gia đình tài chủ giàu có, lớn lên trở thành một công tử bột, suốt ngày tận hưởng cuộc sống ăn chơi rượu chè. Bên cạnh có 8 người hầu nữ, tuy tôi không háo sắc, nhưng cái tâm tham danh, tham tài rất là nặng, đã gieo không ít ác nghiệp.
Một đời giàu sang này sau khi chết đi, lại chuyển sinh vào một gia đình quan lại. Sau khi trưởng thành, tôi đã làm tướng quân thống lĩnh binh mã. Lúc đó tôi uy phong lẫm liệt, cần gì có nấy, vinh hoa phú quý, sơn hào hải vị hưởng mãi không hết, cả ngày đắm chìm trong cuộc sống ăn chơi rượu chè. Bởi vì ăn, uống, chơi bời, hưởng lạc mà một lần nữa lại tạo nên ác nghiệp. Đặc biệt là đã từng dẫn binh giết chết không ít người, chém rơi đầu người ta, vứt xác xuống sông. Khi binh sĩ đối phương lẩn trốn trong bụi cỏ đều phải tìm kiếm rồi lôi ra giết chết cho bằng được, vì vậy mà kết hạ vô số oán duyên cho những đời sau.
Sau khi tôi làm tướng quân chết đi, phải 3 lần chuyển sinh thành loài ếch nhái. Bởi vì chặt mất đầu người ta, vậy nên biến thành loài ếch không có cổ. Giết người ném xác xuống sông, khi tôi biến thành ếch bị gậy đập, câu móc, chết lật bụng trên mặt nước, hôi thối rữa nát, thậm chí còn chịu cái khổ bị người ta bắt giết, rút gân lột da để hoàn trả nghiệp báo đời trước. Sau khi làm 3 đời ếch nhái, tôi lại chuyển sinh thành gà rừng 4 đời liên tiếp bị người ta bắt giết, để hoàn trả món nợ khi tôi thân còn là tướng quân đã chỉ huy binh sĩ giết chết những người ẩn núp trong bụi cỏ.
Khi tôi làm công tử, ham muốn hưởng thụ lạc thú ăn uống, cả ngày ăn những món ngon, cay, vậy nên chuyển sinh thành gà rừng chịu cái khổ bị giáo đâm, đao chém, hầm, nấu, xào, luộc để hoàn trả nợ nghiệp đời trước.
Sau khi 4 kiếp làm gà rừng trả nghiệp báo rồi chết đi, lại chuyển sinh thành heo, liên tục trong 3 kiếp. Đây chính là ác nghiệp vào đời tôi còn làm công tử giàu sang, siêng ăn biếng làm, ăn không ngồi rồi, cứ mãi thích ăn thịt, đành phải làm heo để hoàn trả. Biến thành heo ăn những đồ dư thừa, ôi thiu, bị roi vọt đánh đập chịu không nổi, còn phải chịu nghìn dao róc thịt để hoàn trả nghiệp báo của hai kiếp người tham hưởng lộc ăn.
600 năm … Khoảng thời gian quý báu biết bao, cứ như vậy mà mê mờ trôi đi, làm sao không đau lòng?
Lúc đó, khi nhìn thấy các kiếp sống luân hồi của mình, tôi đã khóc rất thương tâm mặc dù tôi vốn là một người rất khó rơi lệ. Lúc đó tôi nghĩ, tại sao tôi lại tham lam đến như vậy? Bởi một chữ tham, một niệm sai khác lúc lâm chung nên phải rơi vào ba nẻo ác đến 10 kiếp. Điều này sao tôi có thể không đau lòng hối hận cho được? 600 năm … Khoảng thời gian quý báu biết bao, cứ như vậy mà mê mờ trôi đi, làm sao không đau lòng?
Tôi từ một người vốn không tin vào bất cứ quỷ Thần nào, giờ đã trở thành một người tin vào nhân quả, hơn nữa lại còn thấy được quả báo luân hồi của mình một cách chân thực.
Một đời tỳ kheo, đắc được phúc báo trong hai đời người, không biết hành thiện tích đức, trái lại gieo phải vô số ác nhân, nên phải luân hồi 10 kiếp vào ba nẻo ác. Phải chịu quả báo cực kỳ đau đớn, hoàn trả xong ác nghiệp mới có thể chuyển sinh thành người – đây chính là nhân quả không hề sai chạy dù chỉ là một đường tơ kẽ tóc.
Có người sẽ hỏi, tại sao không luân hồi vào cõi quỷ đói, địa ngục chịu khổ? Đây có lẽ là một ân huệ có được nhờ việc tu hành theo Phật ở đời trước của tôi.
(Tiểu Thiện dịch )
Lạm bàn :
Nhân quả trong câu chuyện này rất tinh tế, bạn để ý kĩ sẽ thấy nhiều điều thú vị.
Thứ nhất : Trong kinh , Đức Phật có lần dạy về những việc thiện nhưng đem lại quả báo xấu, đó là : Ham nghiên cứu, học hỏi kinh điển vì muốn tranh hơn thua, giữ giới vì cầu lợi dưỡng ( đối với người xuất gia), bố thí để muốn chi phối người khác, và thiền định để cầu phước báo của cõi trời Vô Sắc ( kinh Đại Bát Niết Bàn )
Nói chung, đó là tạo các thiện nghiệp, nhưng xuất phát từ tâm ham cầu những danh – lợi – tiền tài – dục lạc thế gian…, thế nên vào thời kì đầu, phước báo trổ ra theo mong muốn, được hưởng danh lợi, dục lạc… nhưng thiện tâm thì chẳng còn, bị lợi danh, bị sự hưởng thụ vùi lấp nên tạo đủ loại tội lỗi.
Chẳng phải ta vẫn luôn thường gặp hạng người này sao : phước rất lớn, tiền tài, danh vọng, quyền lực đủ cả, nhưng lại chỉ sống ích kỉ, tạo đủ thứ tội. Thế rồi, khi phước đã hết, thì quả báo ập tới vô cùng thê thảm và lâu dài. Trong câu chuyện này là 3 kiếp làm ếch, 4 kiếp gà rừng và 3 kiếp làm heo, bị giết mổ đau đớn nhiều lần.
Tất cả chỉ vì lúc ban đầu làm các việc thiện để cầu quả báo danh lợi, tài sắc…nơi thế gian. Vậy nên, đệ tử Phật ngay từ đầu phải hiểu rõ điều này, đó là dù tu huệ hay tu phước , đều phải cầu thoát ly khỏi luân hồi sinh tử này, hoặc cầu vãng sinh Tịnh Độ, hoặc cầu đạt đến Thánh quả A La Hán, cầu Phật Quả Vô Thượng. Chớ nên dại dột mong cầu những niềm vui sướng mong manh, tạm bợ của luân hồi sinh tử như ái tình, dâm dục, dung nhan, tiền tài, quyền lực, danh vọng…
Thứ hai : đó là vấn đề thời gian của quả báo, nhiều người luôn thắc mắc vì sao thấy những người ác mà chắng bị quả báo ? Đơn giản vì phước người đó chưa hết, chừng nào phước hết, quả báo của các việc làm xấu ác mới trổ ra được, có khi vài chục năm quả báo mới thấy, có khi vài kiếp sau mới thấy.
Trong chuyện này, kiếp đầu tiên ông làm tỳ kheo tu hành 50 năm, tạo không ít việc thiện. Phước báo đó khiến 2 kiếp sau ông luôn được sung sướng, kiếp đầu làm công tử nhà giàu, ông toàn ăn chơi, lười biếng, háo danh sát sinh, … nhưng mọi người xung quanh vẫn thấy ông chẳng bị quả báo gì cả, thậm chí qua kiếp sau vẫn được làm tướng quân, quyền lực, tài sản dư thừa.
Đơn giản vì phước của 50 năm tu hành, tích phúc trong kiếp trước chưa hết, khi phước đó hết rồi, ông lập tức bị đọa
xuống làm súc sinh, bị giết mổ trong nhiều kiếp liên tiếp. Cũng may, ông có duyên với Phật Pháp, từng lễ kính Phật, phụng sự Tam Bảo ( việc đương nhiên của tỳ kheo) nên chỉ bị 10 kiếp súc sinh, chứ nếu không, có thể ông còn bị xuống địa ngục ngàn vạn năm, bị làm thân súc sinh cả trăm ngàn lần chứ không ít.
Thế nên, suy xét nhân quả luôn phải xét trên thời gian lâu xa nhiều kiếp, không nên nhìn chuyện vài năm, vài chục năm mà võ đoán.
( Quang Tử)