(Tĩnh Như, viết lại từ lời kể của Thu Hương)
Nhân Quả – Luân Hồi – Oan Gia Trái Chủ … Ai đó có thể nghi ngờ, nửa tín nửa nghi những khái niệm này. Chứ với tôi thì hoàn toàn chắc thật. Tôi tin nó ngàn vạn lần như đinh đóng cột. Bởi vì chính bản thân tôi là minh chứng hùng hồn, người thật việc thật.
Bao năm qua, tôi đã phải gánh trả cái nghiệp của mình. Cũng may nhờ tu hành, nên nghiệp có giảm đi. Chứ không thì giờ này tôi chẳng còn được sống, để mà ở đây kể cho các bạn nghe được nữa. Những ai còn nghi ngờ Luật Nhân Quả, mà có duyên biết tới câu chuyện cuộc đời tôi, thì hãy tỉnh ngộ ngay, kẻo không kịp.
Tôi tên thật là Phạm Thu Hương, 49 tuổi (năm 2021), sống tại Ba Đình, Hà Nội. Tôi ăn chay trường tới nay đã được 15 năm. Tôi quy y Tam Bảo, lấy pháp danh là Ngọc Hương. Sư Phụ tôi là thiền sư An Lạc Hạnh, còn có pháp danh là Thích Giác Sự, trụ trì Tịnh Xá Liên Hoa, xã Bạch Đằng, Tân Uyên, Bình Dương.
Sư Phụ là người tu hành cao thâm, có khả năng thấy được tiền kiếp của người khác. Nhờ sư phụ soi kiếp cho, tôi đã biết được ít nhất 8 kiếp trước của mình. Sau đây xin lược kể cho các bạn cùng nghe.
—
Có một kiếp, tôi là người gốc Ấn Độ. Trong kiếp sống đó, tôi có sang Việt Nam, tham gia vào cuộc chiến tranh chống thực dân Pháp. Không may, tôi đã bị chết ngay tại Việt Nam khi đó. Bạn biết đấy, mọi thứ xảy ra trên đời, dù là việc lớn hay việc nhỏ, đều có nhân duyên của nó. Ngay kể cả việc bạn sinh ra là người nước nào cũng vậy. Chính vì cái duyên từ tiền kiếp đã từng tham gia chiến đấu và tử trận ở nơi đây, nên kiếp này, tôi đã đầu thai thành người Việt.
Còn nhiều kiếp trước nữa, tôi cũng từng là người Ấn Độ, rồi người Campuchia. Những kiếp này, tôi đều làm quan giám trảm cho triều đình, tức làm công việc chuyên tử hình tội phạm. Mặc dù tôi chỉ làm theo chức trách, nhiệm vụ mà triều đình giao phó, nhưng công việc này đã mang đến cho tôi bao nỗi đau đớn, khổ sở trong kiếp hiện tại. Những người đã bị tôi xử trảm trong các kiếp trước, thần hồn của họ vẫn còn theo tôi báo oán đến tận kiếp này.
Các bạn biết đấy, thời phong kiến xưa có luật chu di tam tộc, khi một người phạm tội nặng thì cả họ hàng người đó cũng bị xử chết, người phạm tội bị hành hình đã đành, lại còn bao nhiêu người thân quyến khác chịu vạ lây oan uổng. Vì thế mà số người tôi hành hình trong các kiếp đó nhiều lắm.
Họ theo tôi, bám vào thân thể tôi báo thù, hành hạ tôi đến tận kiếp này. Không những các vị oan gia này, mà còn có các oan gia tôi đã sát sinh, ăn thịt trong kiếp này nữa chứ. Tất cả đeo bám trên thân tôi. Họ ở ngay trong người tôi, trong đầu tôi. Tôi đau đầu quá, đến nỗi suốt ngày cứ phải lấy tay mình tự đập vào đầu để át đi cảm giác đau đớn.
May tôi biết tới Phật Pháp, tinh tấn tu tập để hóa giải oan nghiệp với các oan gia. Tôi tụng kinh, trì chú, niệm Phật, cúng trai tăng, hồi hướng công đức cho họ, cúng trả nợ cho họ. Nên nghiệp cũng nhẹ đi một phần.
Sau khi làm công đức hồi hướng trả nợ như vậy, sư phụ tôi nhìn thấy được số oan gia trên thân tôi chỉ còn một nửa so với ban đầu. Từ đó mà tôi cũng đỡ bị đau đầu hơn. Các oan gia còn lại, tôi tiếp tục kiên trì hóa giải dần.
Chuyện li kì liên quan đến oan gia của tôi thì nhiều lắm. Tôi thường hay nghe thấy những tiếng động kì lạ khắp nơi trong nhà, mà không biết do ai tạo ra. Tôi nghe thấy tiếng ầm ầm như có ai đánh trống. Có lúc tôi đang ngồi trên giường, nghe thấy trên gác xép, có tiếng gõ rất mạnh, làm tôi giật bắn cả người. Khi tôi nấu cơm trong bếp, thì có tiếng gõ ngay cạnh bếp. Lúc thì có tiếng gõ phát ra chỗ tủ lạnh. Sau mới biết là do oan gia làm.
Có một kiếp, tôi là một con chồn, tôi đã ăn rất nhiều các con côn trùng khác nhau. Đến kiếp này, thần hồn chúng vẫn ở trong thân tôi. Tôi cứ tụng chú Lăng Nghiêm, là tới đêm tôi nằm mơ thấy bắt được rất nhiều con côn trùng từ trong thịt của tôi, chúng ở khắp nơi trong cơ thể. Nhìn thấy mà tôi hoảng sợ đến thất thần.
Kiếp này, khi chưa biết tới Phật Pháp, do ngu si, tôi sát sinh quá nhiều. Có lần tôi nướng chim lên để ăn. Sau này, nhớ lại việc đó, nên tôi có sám hối, tụng ngũ đệ Lăng Nghiêm 60 lần HỒI HƯỚNG cho chim. (Hãy lưu ý, tôi trì chú Lăng Nghiêm là để đem công đức đó hồi hướng cho oan gia, chứ không phải để dựa vào oai lực của thần chú đuổi họ đi, hai việc bản chất khác nhau, và kết quả cũng khác nhau)
Tới đêm, tôi nằm mơ thấy thần thức các chú chim đó đã bật ra khỏi người tôi. Khoảng 3h sáng thì tôi tỉnh dậy, thấy mặt mình bị nóng rát cả lên, có lẽ do trước kia nướng chim, làm nó phải chịu cảnh thân thể bị thiêu đốt. Sau đó, tôi niệm chú Quan Âm vào nước, rồi đem nước đó đi rửa mặt, thì mới hết rát.
—
Một ngày, tôi có nằm mơ một giấc mơ lạ. Tôi mơ thấy mình đang trong nhà, thì có nhiều người tới gõ cửa, kêu tôi mở cửa ra. Khi tôi mở cửa, thấy có 2 người đang khênh một người đàn ông bị thương, chân trái bê bết máu.
Thấy lạ, tôi liền đem hỏi sư phụ về giấc mơ. Nghe thấy vậy, biết là có điềm báo, thầy hướng dẫn tôi sám hối bằng cách lạy Phật 108 lạy và phóng sinh. Xong thì lấy một bát muối rang lên, sau đó đem thiêu hết số muối này để xua hết âm khí đi. Tôi đã y như vậy mà làm theo.
Sau đó không lâu, hôm ấy trời mưa phùn đường trơn trượt. Tôi đang đi xe máy xuống dốc cầu vượt Láng Hạ, xe tôi thì chở bao cát, nên 2 chân phải căng sang 2 bên. Do không nhìn thấy chiếc ô tô đang đi sát ngay đó, chân tôi đã căng vào tận gầm xe ô tô bên cạnh.
Lúc đó quá bất ngờ, hoảng hốt, tôi chỉ kịp niệm Quan Thế Âm Bồ Tát. Xe chèn vào chân trái của tôi 2 lần liền. Thấy vậy, người dân bên đường đi ra giúp đỡ, còn bảo tôi đừng cử động gì cả, không sợ giũ hết xương ra ngoài. Ấy vậy mà cuối cùng tôi chỉ bị giập cơ thôi các bạn ạ.
Sau tôi mới biết, đó là do oan gia đã đẩy tôi vào chiếc ô tô. Đáng nhẽ hôm đó là ngày tôi phải chết. May sao tôi được giấc mơ báo trước, làm theo lời sư phụ hướng dẫn, tôi mới giải được nghiệp mà thoát chết, chân cũng không bị thương nặng.
—
Ở một kiếp nữa, do một vài vấn đề, vợ tôi khiến tôi nổi cơn ghen, nên tôi đã đi tìm thầy tà đạo, làm phép bùa chú cho cơ thể vợ tôi trở nên ngứa ngáy.
Nên sau khi chết đi, thần thức của người vợ kiếp đó nay vẫn ở trong người tôi, làm cho tôi cũng bị ngứa ngáy khó chịu toàn những chỗ tế nhị, khó nói, ảnh hưởng lớn đến sinh hoạt và tinh thần. Đi khám, rồi chữa trị đủ cách cũng không hết được. Cuối cùng tôi sám hối và trì chú để hồi hướng trả nợ cho người vợ trong kiếp trước, thì nay đã đỡ ngứa được 80% rồi.
Cách đây vài năm, tôi còn mắc chứng mất ngủ, do bị oan gia họ phá. Một đêm mà tôi bị bóng đè 20 lần. Tôi cứ trì tâm chú Lăng Nghiêm được 3 câu thì họ bật ra. Sau họ lại đè tôi không cử động được. Tôi tiếp tục trì, họ lại bật ra. Cứ như vậy 20 lần hết cả một đêm. Sau nhiều đêm, tôi vô cùng mệt mỏi, cả thể chất và tinh thần đều bị ảnh hưởng.
—
Còn nữa, trước kia tôi có mua một căn nhà, khi sửa chữa đã bị thợ làm nhà yểm bùa Lỗ Ban, loại bùa mà các thợ xây hay sử dụng. Bùa chú do các thầy tà đạo yểm, luôn có các vong ác trú ngụ trong đó. Căn nhà tôi bị yểm cũng vậy.
Họ gây ra cho gia đình tôi rất nhiều phiền toái. Họ tác động cho con tôi ương bướng, cãi lời cha mẹ. Họ ăn vụng thức ăn trong nhà. Mặc dù vào mùa đông, mà để một hôm, thức ăn đã thiu rớt hết cả, kể cả đồ ăn để trong tủ lạnh cũng vậy.
Sư phụ tôi có hướng dẫn dán hình bát quái vào rổ, giá, tủ lạnh. Như vậy họ sẽ không ăn được. Tôi làm theo thì hiệu quả thật. Thức ăn nào tôi đậy bằng rổ, giá có dán hình bát quái thì không bị thiu, nhưng đậy bằng rổ giá không dán hình thì bị thiu ngay. Tủ lạnh mà không có dán hình bát quái thì thức ăn để trong cũng bị thiu như bình thường.
Biết là có các vong như thế trong nhà, nên tôi tụng chú Lăng Nghiêm hồi hướng cho họ siêu thoát. Sau 15 năm, họ đã đi gần hết, chỉ còn lại 2 vong khoảng 30 tuổi. 2 vong này do bị tổ bùa Lỗ Ban cột xích nên không đi đâu được. Sư phụ tôi có nói, tôi vẫn còn có phước lắm nên mới ở được trong căn nhà này.
Các âm binh thực sự rất sợ chú Lăng Nghiêm. Có một hôm, nửa mơ nửa tỉnh, tôi nhìn thấy một vong nam nằm ngay cạnh mình. Hốt hoảng, tôi định trì chú Lăng Nghiêm. Chưa kịp tụng, thì dường như vong đó đọc được tâm tôi, anh ta bảo luôn: “Xin đừng niệm chú”, rồi vong đó chạy rất nhanh ra ngoài, còn phát ra tiếng chân ầm ầm xuống cầu thang.
—
Hiểu được quy luật nhân quả, luân hồi, nên tôi biết mọi thứ đều do nghiệp của mình. Tôi không dám oán trách các vị oan gia trái chủ đã gây phiền toái và khó khăn cho cuộc sống của tôi. Ngược lại, tôi biết là do đời trước mình tạo nghiệp xấu với họ, nên nay tôi mới bị như vậy. Vì thế, tôi luôn tu tập, tạo công đức, hồi hướng cho họ, mong được bù đắp phần nào tội lỗi của bản thân.
Các bạn biết không, do tôi có quá nhiều nghiệp chướng, nên khi tôi tinh tấn tu tập, năng lực của câu kinh, của tiếng trì chú, niệm Phật đã giúp tôi tiêu trừ nghiệp, làm cơ thể tôi toát ra toàn mùi rất tanh. Tôi biết có người khi công phu thường cảm thấy rất nóng, thậm chí giữa mùa đông mà vã cả mồ hôi. Không sao cả, đó chỉ là những hiện tượng bình thường, dần dần sẽ hết.
Tôi nhớ có lần khi tôi công phu nhiều, đêm tôi còn nằm mơ thấy có con chim bật ra khỏi lồng ngực, sau đó tôi khỏi luôn cả bệnh tim. Có hôm tôi lại mơ thấy mình rút được những con giun ra khỏi hậu môn, sau đó tôi khỏi luôn bệnh trĩ. Phật Pháp vi diệu như vậy đấy.
—
Chẳng những sức khỏe kém, về cuộc sống vợ chồng, tôi cũng không được hạnh phúc. Chẳng hiểu vì lý do gì mà chồng tôi cứ nhìn thấy tôi là thấy ghét, chửi bới tôi thậm tệ suốt ngày. Nhưng suy ngẫm lại, thì đúng là vợ chồng gặp nhau, kết duyên với nhau cũng là do nhân duyên nhiều kiếp. Vợ chồng đối xử với nhau tốt hay xấu, do cách ứng xử hiện tại là một phần, một phần cũng do ân oán từ kiếp xa xưa.
Sau này, tôi mới được biết, hóa ra do một kiếp trước, giữa chúng tôi cũng đã có những khúc mắc chưa được hóa giải. Kiếp đó, chúng tôi đã từng là vợ chồng, nhưng hoán đổi vị trí cho nhau: tôi kiếp đó là nam, là chồng, còn anh là nữ, là vợ cả của tôi. Tôi còn có một người vợ hai nữa. Vì vợ cả không sinh được con, nên tôi ở với vợ hai. Điều này đã làm cho vợ cả sinh tâm buồn phiền, oán ghét tôi. Tâm oán ghét đó là nhân, quả của nó kéo đến kiếp sống này, tôi bị chồng mình căm ghét, chửi bới.
Chưa hết, còn một chuyện bản thân tôi chẳng bao giờ ngờ tới được. Vốn chồng tôi hay bị một vong nữ theo, thường xuyên nhập vào người chồng tôi để chửi mắng tôi. Vong nữ này là người Tàu, 23 tuổi.
Khi nhập lên, vong này có nói rằng: cô ấy đã có quan hệ với chồng tôi từ trước khi chúng tôi lấy nhau. Và họ còn có với nhau 2 đứa con trong cõi âm rồi. Nghe tới đây, tôi bàng hoàng cả người. Quái lạ, người với ma ân ái mà có con được sao ?
Có những sự việc, những cõi giới, tuy mắt phàm không nhìn thấy được, không có nghĩa là nó không tồn tại. Thậm chí, cuộc sống cõi âm và cõi dương còn có thể liên quan đến như vậy. Cũng vì lẽ đó, mà vong nữ này lên cơn ghen, cứ nhập vào chồng tôi mà mắng nhiếc tôi cho hả dạ. Bởi hoàn cảnh trớ trêu như vậy, nên giờ hai vợ chồng tôi không sống cùng nhau, ai ở nhà riêng của người nấy.
Không chỉ quan hệ vợ chồng, mà mọi mối quan hệ với chúng ta trong kiếp này đều do duyên nợ ân oán mà tới. Duyên ít thì chỉ đến với nhau một thời gian ngắn, cùng trải qua một số sự việc nho nhỏ, rồi lại hết duyên mà đi. Duyên sâu đậm hơn thì có thể trở thành người thân trong nhà với mình.
Tôi còn có một cô em gái. Kiếp trước, chúng tôi từng lấy cùng một người chồng. Chung chồng thì mấy người vợ được vui vẻ, hầu hết là ghen ghét hiềm khích với nhau. Mang theo cái tâm niệm đấy tới kiếp này, em gái tôi cũng cứ ghen ghét tôi như vậy.
May tôi có tu tập hồi hướng cho các oan gia, các chủ nợ ân oán nhiều kiếp nhiều đời, nên nay em tôi cũng đỡ ghét tôi hơn, tuy chưa hết hẳn, nhưng cũng giảm được phân nửa. Rồi còn có người hàng xóm của tôi, hóa ra kiếp trước cũng là chị em dâu với tôi cả.
Trên đời này, mỗi khi gặp phải hoàn cảnh sống không tốt đẹp, người ta thường cho rằng mình bị bất công, than trời trách đất, cho rằng kẻ có lỗi là đối phương, chứ không phải mình. Ai ngờ đâu, mọi sự vẫn từ chính bản thân mình mà ra. Chính những suy nghĩ, hành động của ta, sẽ quyết định hoàn cảnh sống của mình trong tương lai. Đó là nhân quả rõ ràng.
—
Cuộc sống của tôi nhiều trắc trở như vậy đấy. Sức khỏe thì không tốt, gia đình tan vỡ, mà làm ăn cũng chẳng được. Tất cả đều do mình tạo nghiệp ác quá nhiều, hãm hãi người ta, mà giờ bị người ta theo phá đủ kiểu.
Có một kiếp tôi làm đồ tể, chuyên giết hại các loại động vật như chó, bò, trâu. Có người khuyên bảo tôi nên bỏ cái nghề độc ác này, nhưng khi ấy tôi nhất quyết không bỏ, lấy cớ còn phải kiếm kế sinh nhai nữa chứ.
Sao tôi ngu si, vô minh đến vậy, biết bao nhiêu đời, tôi phạm phải nghiệp sát nặng nề. Nên kiếp này tôi hứng chịu đủ thứ khổ sở. Oan gia trái chủ lũ lượt kéo tới, phá tôi chẳng làm ăn nổi. Nếu tôi không tu tập theo Phật Pháp như bây giờ để giảm được nghiệp chướng, thì giờ này tôi đi ăn mày rồi các bạn ạ.
—
Nhắc đến việc sám hối cầu siêu, sư phụ tôi cũng có nói, thường những người nào tụng kinh, trì chú hồi hướng, cầu siêu thoát cho vong, phải có lực mạnh thì vong mới đi được. Lực mạnh ở đây là nói đến sự đức hạnh và tinh tấn của người tu.
Nói vậy để chúng ta hiểu rằng, không phải tâm cứ tham sân si, không biết sám hối, ăn năn; việc ác ngoài đời làm không ghê tay, sống xấu xa tha hóa, mà tụng một câu kinh, câu chú là có thể hóa giải được vấn đề.
Đơn giản vì tụng như vậy, công đức ngay hiện tại không được bao nhiêu. Công đức mà ít, thì lấy gì mà hồi hướng cho người khác. Vậy nên, công phu tụng niệm luôn phải có đức hạnh, giới luật… đi kèm mới phát huy hết được sức mạnh của kinh chú. Còn giới hạnh không đạt, thì chỉ còn cách kiên trì gấp năm, gấp mười người khác mới đem lại kết quả tốt đẹp được.
Sư phụ tôi cũng dạy: trong quá trình công phu tu tập, tụng kinh, trì chú, niệm Phật, không nên sử dụng ngũ vị tân. Những thứ này mang mùi rất nặng, rất hăng, khiến miệng của mình không được thanh tịnh, sẽ làm giảm đi công đức tu tập. Người chuyên tu trì kinh chú, nếu muốn hiệu quả chỉ nên sử dụng ngũ vị tân nếu như cần để làm thuốc chữa bệnh thôi, hết bệnh thì ngưng.
Suốt nhiều kiếp, tôi đã tạo ra quá nhiều tội ác. Nên kiếp này phải trả đủ thứ nghiệp kéo tới. Nhưng có lẽ, vì tôi cũng đã có nhân duyên với Phật Pháp, nên kiếp này, may thay tôi vẫn có thể hóa giải được phần nào, giúp nghiệp chướng nhẹ đi. Tôi, trong một kiếp xưa tại Ấn Độ, cũng từng xuất gia đi tu. Bây giờ tôi cũng có phát nguyện đời sau lại được xuất gia tu hành.
Nhưng các bạn đừng tưởng rằng đời này kiếp này ta có thể trả nợ hết nhé. Chúng ta đã sống trong luân hồi từ vô số kiếp xưa, số nghiệp ác tạo ra cũng vô biên, vô hạn. Chính vì vậy mà mỗi người đều có số lượng oan gia trái chủ chẳng tính kể được. Chỉ là đời này, họ có đủ nhân duyên để tìm ra và theo bám mình, đòi nợ mình hay chưa thôi. Vì vậy, nên số lượng oan gia bám trên người tôi bây giờ chỉ là trong phạm vi các mối nhân duyên hiện tại.
Nếu ai nghĩ có thể tiêu trừ được hết sạch nghiệp trong một kiếp này thì là ảo tưởng. Chúng ta cố gắng trả nợ, được bao nhiêu tốt bấy nhiêu. Người đời có câu: “Nghiệp cứ trả, Phước cứ làm, Đạo cứ tu”. Đó chính là cách nhanh nhất để sớm đạt tới giải thoát. Các bạn hãy nhìn vào câu chuyện cuộc đời tôi mà tỉnh ngộ sớm.
—
Phạm vi chi phối của luật Nhân quả là vô hạn, đâu phải chỉ chịu khổ lúc còn sống, chết rồi cũng chẳng chạy thoát đâu. Như anh trai của bố chồng bác chồng tôi, kiếp trước từng giết người cướp của, kiếp này chết rồi vẫn còn bị họ tìm tới đánh đập cho tơi bời, khổ sở. Sư phụ tôi nhìn ra được như vậy, hướng dẫn về bảo con cháu ruột trong nhà tạo công đức hồi hướng công đức cho ông/bố của mình thoát nạn.
Nhưng con cháu ông chẳng tin gì cả. Nếu giờ tôi nói thẳng ra “bố họ đã từng giết người cướp của”, có khi họ đánh tôi chạy chẳng kịp ý chứ. Tôi có cúng vàng mã cho ông, mà dưới âm họ đem hết vào kho không cho được hưởng vì tội nặng.
Vì sao phải là con cháu ruột làm công đức hồi hướng cho cha mình. Bởi vì những người càng thân thích với nhau thì cái duyên càng sâu dày. Những người này khi hồi hướng, lượng công đức người âm nhận được nhiều hơn. Nếu là người càng xa lạ, không có duyên gì thì lượng công đức nhận được càng ít.
—
Đó là câu chuyện của tôi. Cuộc đời tôi đủ thứ đau khổ. May nhờ Phật Pháp đã đem cho tôi ánh sáng chân lý, cho tôi phương thuốc hóa giải khổ đau. Cũng tri ân công đức của Sư Phụ tôi – thiền sư An Lạc Hạnh, đã khai sáng cho tôi rất nhiều điều.
Thiền sư An Lạc Hạnh, đời trước là người Ấn Độ, làm vua xứ đó. Tiếp nối nhân duyên từ tiền kiếp, nay tôi lại được gặp thầy. Thầy kể rằng cái tên “An Lạc Hạnh” là do Đức Phật Thích Ca Mâu Ni đặt cho thầy. Những chúng sinh vô hình trong cõi âm khi nhìn thầy, họ không thấy hình tướng của thầy như chúng ta vẫn thấy đâu, họ chỉ thấy ở thầy như một vầng hào quang ánh sáng phát ra. Có lẽ là do oai đức của sư ông quá mạnh.
Hiện nay dịch bệnh do virus corona đang hoành hành dữ dội. Khiến bao người chết một cách vô cùng chóng vánh. Đây cũng là do nghiệp báo của nhân loại. Thiền Sư có chia sẻ rằng: con virus này là do thần ôn dịch, tuân theo thiên mệnh, mà đem rải khắp nơi. Mục đích để thanh lọc những người có nghiệp phải chịu quả báo này.
Đặc biệt, sư có khuyên chúng sinh: hãy niệm Bạch Y Thần Chú của Quán Thế Âm Bồ Tát, gia trì vào nước rồi uống, thì sẽ được khỏi bệnh. Các phương pháp sám hối, trì tụng kinh chú, niệm Phật … khác cũng đều có công năng như vậy.
Mà cũng do nghiệp phước mà thôi, ai có đủ duyên phước để tránh được cái tai họa này, ắt sẽ gặp được phương pháp cứu chữa thành công. Ai không đủ duyên đủ phước, thì có gặp được, cũng phớt lờ, bỏ ngoài tai, hoặc không tin, không thực hành. Nhân quả luôn công bằng, không mảy may sai chạy.
Sư phụ tôi chẳng ham danh lợi bao giờ. Ngày ngày chữa bệnh miễn phí cho mọi người cũng được hơn 40 năm. Các trường hợp nhân quả báo ứng rõ ràng, thầy có quay lại video để phát lên Youtube, tên kênh là “tịnh xá liên hoa”, hoặc bạn có thể tìm kiếm với từ khóa “thiền sư An Lạc Hạnh”, mục đích cảnh tỉnh cho mọi người thấu rõ luật nhân quả.
Nhiều người không hiểu thực hư, lại đổ cho thầy là tự dựng lên để lừa gạt. Đã có người vu oan cho sư mà bị quả báo “sống không được, chết không xong”. Đó là cái tội phỉ báng, vu khống người đức hạnh.
Tuy nhiên, nay thiền sư đã 85 tuổi rồi, nên không còn trực tiếp chữa bệnh nữa. Thầy có soạn quyển nghi thức sám hối và trả nợ để cho mọi người về tự theo đó mà làm. Phần vì tuổi đã cao, sức cũng có hạn. Thêm nữa, chúng ta phải hiểu rằng, không gì tốt hơn bằng chính bản thân người phạm tội, tự lực sám hối. Như vậy mới là chữa cái gốc của bệnh, chính là cái tâm của chúng ta.
Sư phụ dặn tôi phải sám hối mỗi ngày, vì tội ác chúng ta đã làm, thực sự nhiều không thể tính đếm được. Như Đức Di Lặc Bồ Tát- là vị bồ tát nhất sanh bổ xứ, ở cung trời Đâu Suất vẫn ngày ngày sáu thời sám hối. Thì chúng ta là hạng phàm phu, nghiệp dày như vậy, sao không sám hối cho được.
—
Tôi kể ra câu chuyện này, không ngoài mục đích gì hơn, chính là để cảnh tỉnh mọi người về nhân quả, và mong mọi người thấy được sự vi diệu của Phật Pháp. Với hy vọng, ngày càng có nhiều người tin sâu nhân quả, bỏ ác, làm lành, sớm quay về bờ giác, nương theo tam bảo, tỉnh ngộ tu hành.
Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật !