Có một ông là cán bộ có cỡ, ông tầm 60 tuổi. Ông bị một căn bệnh hết sức đáng sợ, đó là bệnh hộc máu mồm, máu mũi không có cách gì chữa khỏi được. Mặc dù ông chưa hề bị ai đánh đập, cũng không bị bom đạn vùi dập. Ông đã đi cả Trung Quốc, Thái Lan, Singapo…ai chỉ gì ông cũng nghe, nhưng chữa chạy đều không khỏi. Ai hỏi, ông cũng đều bảo bệnh thổ huyết của ông là do ông làm việc quá sức…
Mặc dù ông giấu được mọi người xung quanh nhưng ông đâu giấu được những sự thật mà một nhà ngoại cảm đã nhìn ra khi gặp ông:
– Một là: khi còn là cán bộ có cỡ, có chức quyền, ông cho lập hồ sơ giả, bắt người đánh đập, ép họ kí vào văn bản mà ông đã chuẩn bị trước. Ai không nghe, ông đánh ngầm bằng cách thúc đầu gối vào mỏ ác, về nhà người đó hộc máu mồm máu mũi ra rồi từ từ chết.
– Hai là: ông có cái tật rượu chè be bét, hễ cứ uống rượu vào là đánh chửi vợ con. Cách đây không lâu do rượu vào quá say ông đã lấy gậy phang túi bụi vào cậu con trai 9 tuổi mới đi chơi về, đến nỗi thằng bé hộc máu mồm máu mũi ra lênh láng phải đưa đi cấp cứu. Người vợ thấy vậy khóc lóc thảm thiết, xông vào ôm cậu con trai can ngăn, hăng máu ông cầm gậy phang luôn cả vợ.
– Ba là: khi đã ghét ai, thì ông chửi bới người ta thậm tệ ( lúc này thì ông đổ thừa cho là rượu nói).
Nhân quả không thể tránh, và bây giờ ông đã bị mắc căn bệnh hộc máu mồm máu mũi.
Cho nên những việc mà chúng ta làm, dù tốt hay xấu, có thể qua mắt được mọi người xung quanh nhưng không thể qua được luật nhân quả.