Các bạn có thể tin hoặc có thể không, nhưng đây là một trải nghiệm có thật của tôi khi lần đầu tiên gặp ma.
Nhớ mang máng là tháng 3 hay tháng 4, thì ấy team (nhóm chuyên đi phượt) vẫn mở tour ” đi phượt” như hằng tuần, chọn cung đường Bảo Lộc -Tà Pao quen thuộc, nhưng vào phút chót của buổi off tour, có vài thành viên trong team ý kiến: “Chạy Lộc Bắc đỗi gió đi, đèo Bảo Lộc hoài chán quá”.
Biểu quyết xong cả team nhất trí chạy Lộc Bắc – Tà Pao (xa hơn 80km và khó chạy hơn) thay vì Bảo Lộc -Tà Pao.
Cũng tò mò như mọi khi, tôi mon men hỏi nhỏ một sư tỷ trong nhóm được tỷ ấy bảo:
– Lộc Bắc là đèo hoang sơ, rừng rừng núi núi, không nhà, không cây xăng, từ 5h chiều trở đi kể cả dân địa phương cũng không ai dám bén mảng lên đấy, thay vì đi hướng đèo Bảo Lộc thì chúng ta chỉ mất khoảng 20-30 phút vào tới TP. Bảo Lộc, đi Lộc Bắc có thể mất hơn một tiếng, khó chạy và xa hơn gấp 6-7 lần đèo bảo lộc, bù lại, chúng ta sẽ được trải nghiệm cảm giác chạy xuyên vào đám mây, rùng rợn hoang vu, nổi tiếng là đèo xảy ra nhiều chuyện tâm linh, dân địa phương còn hay gọi là đèo Ma Tóc Dài, vì những đám lau trắng mọc rải rác bên các sườn núi, ban đêm đi có gió nó phấp phới như cái đầu của người phụ nữ, rợn lắm. Ha ha ha…
Tưởng bả hù cho vui, tôi chép miệng rồi hào hứng chuẩn bị đồ mai chạy.
Như thường lệ, 19h có mặt, 19h30 xuất phát, trời có vẻ không đẹp lắm. Lần này chỉ có mười một xe do điều kiện thời tiết khiến vài thành viên hơi nản không đi. Team vừa tới Dầu Giây thì mưa to, kéo dài mãi suốt quãng đường chạy.
Tầm 9h hơn, team có mặt tại ngã ba Đạ Huoai, xe anh Hoa tiêu ( người dẫn đường) ra hiệu tấp vào kiểm xe và dặn dò vài thứ trước vào Đạ Tẻh :
– Tý nữa vào đến chân đèo xe có bao nhiêu đèn yêu cầu bật lên hết, không được tiếc đèn, tất cả các xe di chuyển thành cụm, không di chuyển thành hàng dài, xe nào có kính chiếu hậu nên cụp kính xuống hết nếu các thím không muốn thấy những điều không nên thấy, nếu sau lưng các bạn không còn xe nào thì cấm kị xoay đầu nhìn lại phía sau, khi đi vào những đám mây – sương mù, yêu cầu hạ hết đèn, xe nào còn đèn vàng thì bật, đèn led trắng thì tắt, bật xi-nhan lên chạy theo tim đường. Oke ! let’s go !”
Nói riêng về bản thân, tôi lì lợm từ nhỏ chưa biết sợ cái gì, kể cả ma, nếu vô tình nó xuất hiện trong tầm mắt, tôi cũng coi như không, trừ khi nó tác động gì đó tới tôi. Tôi nghĩ thầm: “Họ có quan trọng hóa vấn đề lên quá không nhỉ, cứ chạy thôi sợ quái gì chứ…”
Mưa nặng hạt dần, có thể gọi là khá to, team vừa quẹo trái vào thì thấy có một nhóm tầm 5 xe chạy ngược ra, tôi nghĩ thầm “chắc ít quá sợ ma không dám đi đây mà, rồi cười thầm nghĩ họ yếu bóng vía”
Tôi không định hình được đã chạy được bao nhiêu phần đèo vì lần đầu đi, tôi chỉ thấy hơi mệt vì chạy mãi dưới mưa mà chưa tới. Đúng là hoang vu thật, vừa lạnh, vừa mệt vì di chuyển dưới mưa to và sương mù dày đặc gây cho tôi cảm giác rờn rợn khó tả.
Và chuyện li kì bắt đầu từ đây. Khi chạy qua đám mây dày đặc, tôi bị choáng ngợp và khó thở vì hồi hộp, hay gì ấy tôi không rõ, tôi bị tuột đoàn lại phía sau tầm 6-7 “xác xe” (chiều dài khoảng 6-7 cái xe).
Thấy vậy, tôi liền đá đèn led ‘trợ sáng’ ra hiệu, cả team hãm tốc lại chờ tôi. Anh Hoa tiêu hỏi:
– Em ổn không ?
– Dạ có chút không ổn, em không thấy đường chạy.
– Nhét con bé vào giữa đoàn kèm lại đừng để tuột.
Hoa tiêu vừa nói dứt, đề máy lên đi được vài giây, tự nhiên sương khói ở đâu dày lên khiến tôi không còn nhìn thấy gì, tôi hạ đèn, bật xi-nhan như lời hoa tiêu chỉ.
Quái lạ, rõ ràng cả đám vừa đứng vây quanh tôi, giờ lại không có ai, tôi bò chậm rãi theo tim đường. Tôi không nhớ mình chạy bao lâu, tôi cũng thầm trách đoàn là vừa bảo sẽ kèm tôi mà giờ lại không có ma nào, chạy mãi không thấy ai, lại thêm một đám mây phía trước, vừa chui vào khung cảnh trắng xóa đó, tôi nhác thấy có bóng người đứng ven đường, lại gần thì thấy một chị mặc đồ đen, đầu đội nón 3/4 ngoắc ngoắc tôi rẽ vào lối mòn nhỏ, tôi mừng hết biết, nghĩ chắc “gấu” của anh nào trong team cử ra đón tôi vào. Tôi chạy tà tà theo, còn chị ấy đi bộ vào đường mòn bề ngang tầm 1m toàn là đất đỏ.
Vừa quẹo vào được tầm 10m thì chị ấy đứng lại, tôi cách chị ấy vài met cũng thắng lại, tưởng tới rồi, bả đứng im bất động, tôi chợt nhận ra có điều bất thường.
Team toàn bộ đều mặc áo mưa, sao bà này lại dầm mưa ? Nãy giờ trong team không có ai không mặc áo mưa cả. Vừa dứt suy nghĩ thì bà ấy xoay lại, người tôi sởn hết gai óc lên, bà ấy không có mắt mũi, trên khuôn mặt chỉ có cái miệng nhoẻn cười, tay chân tôi bủn rủn, rụng rời. Tim đập loạn xạ, nhưng tôi vẫn cố giữ bình tĩnh vội lui xe lại.
Bà ấy vẫn đứng đó cười một cách man rợ, tôi nhảy xuống xe dắt xe quay ngược về, cái ống chân quần móc vào cần số, ngã một phát đau điếng. Tôi lồm cồm bò dậy, đề máy chạy xe ra, vừa ra tới đầu lối mòn thì nghe tiếng anh Hoa tiêu
– Hương – anh gọi to – Con bé đây nè.
Ôi trời mẹ ơi, cả team xuất hiện như những vị thần cứu lấy đời tôi, mà quái lạ sương mù và mây mới tức thì đây còn dày đặc, giờ biến đâu hết, tôi bật kính mũ lên la quang quác, kể lại chuyện vừa xảy ra.
Mọi người nghe xong cũng chưng hửng. Tất cả cùng xác nhận không hề có chuyện anh Hoa tiêu dừng lại nói chuyện với tôi ở đầu đoạn đường đèo. Họ vẫn thấy tôi chạy giữa đội hình suốt một đoạn đường dài khoảng 20 km. Sau đó, đang kèm tôi giữa đoàn, một đám sương mù xuất hiện. Chỉ vừa chui vào đám sương ấy thì tôi đột nhiên mất tiêu, tầm nhìn chỉ còn 2-3m, nên team chỉ chạy được tốc độ 20-30km/h, đâu có nhanh tới nỗi bỏ lại tôi được.
Thấy mất người nên team vội quay lại tìm, mà quay lại những hơn 20km thì mới tóm được tôi ở ngã rẻ nhỏ này, trong khi chỉ vài giây trước vẫn còn thấy tôi.
Thật quái lạ! Mọi người suy nghĩ mãi không hiểu. Team kèm tôi chạy đến một ngã ba lớn có lác đác vài nhà dân, chui vô mái hiên, bàn lại chuyện vừa xảy ra.
Họ kết luận tôi bị che mắt dẫn đi nơi khác, anh Hoa tiêu hỏi tôi trước khi vào đèo có nói, hay suy nghĩ cái gì xúc phạm đến mấy “ông bà khuất mặt” không ?
Tôi mới sực nhớ lại là có, họ bảo tôi khấn, xin lỗi “người ta” đi. Quả thật chính cái thái độ coi thường họ khiến tôi bị họ dọa cho một trận, tôi cũng ráng khấn xin lỗi. Ngoài trời mưa gần như không yếu đi tý nào, team tiếp tục di chuyển.
Đến đoạn gần cuối đèo hai bên rừng cây gì ấy, cao và thẳng chót vót sắp thành hàng như rừng cao su nhưng không phải, dù mưa đang rất to mà tôi lại nghe giọng cười của “ma vô diện” khi nãy, bà ấy cười một cách man rợ, âm thanh cười kéo dài và ám ảnh, tôi không rõ mọi người xung quanh có nghe không, hay chỉ cười cho mình tôi nghe, tôi cố căng mắt ra bám sát vào xe trước, sau lưng và bên hông tôi đều có xe kiềm, nhưng tôi hoảng loạn thật sự.
Mất hơn 4 tiếng ngoài dự đoán để vượt Lộc Bắc vào tới TP Bảo Lộc, hoa tiêu không ngờ mưa quá to, sương mù và mây kéo dài toàn bộ con đèo.
Vào tới khách sạn, tôi có hỏi mọi người về giọng cười, tất cả đều nghe thấy. Không ai ngủ được, trằn trọc mãi tận gần sáng, mệt quá mới ngủ thiếp đi được một tí….8h sáng, cả team dậy chạy đường Tà Pao về Sài Gòn.
Tôi bị ám ảnh gương mặt “vô diện” ấy cả tháng, và cả giọng cười man rợ, khô khốc.
Bài học rút ra, dù sợ hay không, dù tin hay không cũng không nên có lối suy nghĩ khinh khỉnh hay có lời lẽ xúc phạm mấy ông bà khuất mặt.
Và điều tôi trăn trở nhất là khúc khi tôi bị tuột khỏi đoàn, cả team dừng lại chờ cho tời lúc di chuyển, đâu là thật, đâu là giả không thể xác định.
Team đó có phải do thế lực vô hình tạo ra giữ chân tôi lại, và tạo ra một “tôi” khác di chuyển chính giữa team thật cho tới khi vào đám mây thì biến mất ??? Tôi bị che mắt hay team bị che mắt ? Hay là tất cả đều bị che mắt ?
Có vài chi tiết không thể làm rõ
1. Tôi bị tụt khỏi đoàn – trong khi lúc gặp lại họ xác nhận là vẫn trông thấy tôi chạy giữa đoàn.
2. Tôi kể loại đoạn đối thoại với anh Hoa tiêu thì anh và mọi người đều xác nhận team chưa hề dừng lại chờ, vì vẫn thấy tôi di chuyển trong đoàn và cũng không hề có cuộc nói chuyện với tôi lúc đầu đoạn đèo.
3. Vừa qua đám mây là thấy mất tôi, team lập tức quay lại, nghĩa là thời điểm phát hiện mất tôi xảy ra chưa đến một phút là họ đã quay lại, nhưng phải chạy những ~20km mới bắt gặp tôi ngay đầu ngã ba lối mòn nhỏ, khi tôi đang lui xe ra khỏi lối đó
Những chuyện tâm linh thật kì lạ, khó hiểu, vượt ra ngoài những hiểu biết thông thường của người đời. Và trải nghiệm lần này đã để lại dấu ấn khó phai trong tâm trí tôi.
(Hương Qua đèo )
___________
LẠM BÀN
( Quang Tử)
Ở đây có một sự thật rất thú vị. Thực ra những gì chúng ta cho là thật, ví như cảnh vật, trời đất, núi non, người này, người khác.v.v… ai cũng thấy, cũng sờ, cũng tiếp xúc được, và vì thế mọi người đều cho là chúng có thật, phải không các bạn ?
Nhưng mọi người không biết rằng, những sự vật, sự việc đó không phải ai cũng thấy biết giống nhau, giống như mỗi người có một cái màn hình ti-vi trước mặt, màn hình ấy đa số chiếu những cảnh giông giống, ná ná nhau đối với những người có duyên ở gần nhau (không duyên người ta sẽ ở xa nhau, và đương nhiên thấy mọi cảnh vật khác nhau rồi).
Thế nhưng, thực ra những màn hình của mỗi người sẽ hiện ra những cảnh khác nhau dù cùng ở một vị trí.
Ai cũng cho là cái mình thấy là thật, như ví dụ trong chuyện này, team cả mười mấy người luôn thấy là Hương đang chạy giữa đoàn . Trong khi Hương thì thấy cảnh dừng lại, cả nói chuyện với Hoa tiêu nữa, rồi bỗng dưng không thấy ai cạnh mình nữa. Hai cái thấy khác xa nhau, vậy cái nào thật ?
Thực ra chẳng cái nào thật cả ! Chỉ là nghiệp duyên đồng nhau thì màn hình hiện ra những cảnh vật, con người, sự việc… ăn khớp nhau.
Còn duyên khác nhau, nghiệp khác nhau, thì cùng một không gian, cùng một thời gian, mỗi người hiện ra một cảnh vật, cảm giác khác nhau, tùy nghiệp lực biến hiện.
Suy rộng và kĩ hơn, thì dù 2 người tâm trí tỉnh táo, bình thường nhưng vẫn luôn không nhận biết thế giới giống nhau dù ở cạnh nhau.
Một đĩa thức ăn hai người cùng ăn, người thì thấy tuyệt vời, người thì lắc đầu ngao ngán. Cùng nói về một người nào đó, A thì cho là dễ thương, B thì bảo khó ưa. Cùng một khung cảnh, A thì thấy thơ mộng, B thì thấy chán ngắc .v.v…
Thế đó, con người, thế giới – cả đến vũ trụ này bản chất là thế đó. Chúng chỉ là những hình ảnh – âm thanh- hương -vị -xúc chạm – hiện tượng biến hóa một cách có trật tự (theo quy luật Nhân quả) nhưng bản chất vẫn là hư ảo trong ” MÀN HÌNH TÂM” của mỗi người , mỗi chúng sinh.
Những người, những chúng sinh tương đồng nhau về nghiệp duyên, sẽ hiện ra những cảnh tương đồng, người này thấy hình bóng của người kia, nghe thấy tiếng nói của người kia, rồi giao thiệp với nhau được ( giống như các avatar trong game online có thể giao thiệp, đánh nhau, hay hợp tác với nhau… nhưng dù thế thì các avatar ấy vẫn chỉ là ảo giả thôi)
Còn từng người, vì nghiệp duyên không thể giống nhau 100 %, nên dù đứng cùng một vị trí, những cảnh tượng hiện lên trong tâm trí mỗi người, có những sự giống nhau ( do cộng nghiệp), nhưng từng người lại sẽ thấy sự sai khác nhau ít nhiều ( do biệt nghiệp).
Như một nhóm người cùng đứng quan sát một cái xe hơi, họ cùng xác nhận là có cái xe, xong A thì thấy phía đầu xe, B thấy đuôi xe, C thấy hông bên phải, D thấy hông bên trái xe, những cái thấy đó gần giống nhau, nhưng không giống hoàn toàn, vẫn là 4 cái thấy riêng rẽ không đồng nhau.
Rồi A bị cận thị, thấy cái xe mờ mờ. B bị mù màu, thấy xe chỉ có màu đen trắng. C mắt sáng thì thấy rõ nét. D bị hoa mắt nên thấy không rõ lắm. Cùng nhìn một cái xe mà có đến 4 hình ảnh khác nhau hiện trong tâm trí 4 người, vậy cái hình ảnh nào là đúng nhất, là thật nhất ? Thật khó để có một câu trả lời chắc chắn, vì ai cũng cho cái thấy của mình là đúng, là thật cả.
Một nghìn người thì một nghìn cảnh vật sai khác, mà chẳng ai giống ai 100% cả, thế cái cảnh nào THẬT trong số cả nghìn cảnh khác biệt nhau đó ?
Đức Phật dạy trong kinh Kim Cang: “ … Phàm hễ có hình tướng đều là hư ảo cả”, thế nên suy xét cho cùng, một nghìn cảnh vật sai khác trong tâm trí mọi người ấy, đều là ảo cả. Những gì mọi người thấy, bản chất đều là những hình ảnh biến hóa trong tâm mỗi người do Nghiệp chi phối.
Nếu có duyên với nhau thì hình ảnh hiện lên tương đồng với nhau trong tâm mỗi người, không có duyên với nhau thì thấy hình ảnh hiện lên khác nhau.
Giống như mỗi người có một cái tivi, bật tivi lên, có khi một số người thấy màn hình của họ giống nhau, vì bật chung một kênh. Có khi họ lại thấy các màn hình khác nhau, vì mỗi người bật một kênh khác nhau.
Thế cuối cùng cái nào thật ? Chính là cái ” MÀN HÌNH ” của mỗi người , đó là cái CHÂN TÂM.
CHÂN TÂM khác với cái mà mọi người vẫn cho là tâm. Mọi người cho rằng các suy tưởng, ý nghĩ, cảm xúc vui buồn, giận tức, khoái lạc, đau khổ .v.v… là tâm, nhưng thật ra đó là các hình tướng biến hóa không ngừng trong CHÂN TÂM, không phải là “tâm” thật.
CHÂN TÂM tạm nói “nôm na” dễ hiểu là cái khoảng không chứa hết mọi hình tướng biến hóa ấy. Giống như mây biến hóa đủ mọi hình tượng trên bầu trời, nhưng mây không phải bầu trời, mà khoảng hư không trong suốt, không hình tướng rộng mênh mông mới thật là bầu trời.
CHÂN TÂM ví như bầu trời, là khoảng không bao la vô hạn, không sinh diệt, không đau khổ, không tăng giảm.
Xong đây chỉ là ví dụ thôi, chứ CHÂN TÂM có nhiều tính chất quan trọng mà bầu trời không có được, như bầu trời trơ trơ không hay biết gì cả, nhưng CHÂN TÂM thì sáng suốt biết hết mọi việc, mọi chân lí.
Nếu trở về được với CHÂN TÂM này, thì mọi đau khổ biến mất, không luân hồi sinh tử, không Ngã – nhân – chúng sinh – thọ mạng.
Đó là nơi mà Đức Phật gọi là NIẾT BÀN, cũng có khi Phật gọi là PHẬT TÁNH, thì ra không ở đâu xa cả, chính là CHÂN TÂM của mỗi chúng sinh, khi mà các hình tướng ảo giả đã được thanh lọc hết, trở lại với bản chất thật KHÔNG HÌNH TƯỚNG SAI KHÁC NHAU, tức là KHÔNG TƯỚNG, là VÔ TƯỚNG, không sinh không diệt.
Pháp môn giúp chúng ta thông tỏ về điều này, gọi là Bát Nhã Ba La Mật. Và làm như thế nào có thể tu được Bát Nhã Ba La Mật, thì … là một chân trời khác, không thể nói ở đây được, vì Bát Nhã quá vĩ đại, quá khó hiểu, quá khó chấp nhận.
Các bạn có thể tìm hiểu cho thấu đáo về trong những kinh điển về Bát Nhã của Phật giảng, như kinh Kim Cang, kinh Ma Ha Bát Nhã Ba La Mật, kinh Lăng Nghiêm, bộ Đại Bát Nhã, kinh Viên Giác, kinh Niết Bàn .v.v… còn bài viết này, các bạn cứ chỉ nên xem là một cánh cửa để bước vào thế giới thậm thâm sâu xa của Bát Nhã.