Tôi tên Đỗ Hòa, là một giáo viên cấp hai tại thành phố Vũng Tàu, trường THCS Võ Văn Kiệt. Tôi biết đến Phật Pháp từ thời còn là sinh viên. Khi đó, tôi chưa biết nhiều về những pháp môn vi diệu của đạo Phật, như chú Đại Bi, hộ niệm Vãng Sinh Tịnh Độ, Bát Nhã… mà chỉ đơn thuần là những lời cầu nguyện chân thành trước Đức Phật.
Cách đây mấy năm, khoảng tháng 7 năm 2008, tôi phải ra thành phố Huế để tham dự kì thi tuyển vào đại học. Chỗ tôi thuê phòng trọ nằm gần một khu vườn rất đẹp, rất thơ mộng, một lũy tre êm đềm soi bóng lên một con suối nhỏ. Quả là ở Huế có khác, mọi thứ dường như đều có thể đi vào thi ca lãng mạn.
Một buổi, khi ngang qua khu vườn ấy, một cơn gió mạnh bất chợt thổi lên, xô lũy tre ngả nghiêng trong gió, quăng một vật gì đó xuống đất. Tôi lại gần xem xét. Thì ra là một chú chim sẻ non, không biết bị cành tre kẹp hay sao đó, mà nội tạng vỡ cả ra ngoài. Thật đáng thương.
Nếu như là bây giờ, chắc tôi sẽ tụng chú Đại Bi, hay hộ niệm cầu Vãng sinh cho chú chim non, nhưng khi ấy, tôi chưa biết đến những pháp môn vi diệu đó. Việc duy nhất tôi có thể làm, là niệm “Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật! Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật ! …” Được vài câu, tôi khấn như thế này:
“Con nguyện đem phước của con chuyển cho chú chim này được tái sinh vào một nơi an lành tốt đẹp”
Xá ba lần rồi đem chú chim ấy đi chôn, và không lưu tâm đến chuyện này nữa, vì khi ấy, tôi đang dồn hết tâm ý vào thi cử.
Tối đó, tôi liền có một giấc mơ rất đặc biệt. Tôi thấy mình ở trong một khu vườn cực kì đẹp đẽ, nguy nga, chắc hẳn đó không phải là cảnh của thế gian này, vì vẻ đẹp ở đây vượt xa những gì tôi từng thấy. Một con chim vô cùng tuyệt mỹ bay tới gần chỗ tôi, nó lộng lẫy, đẹp đến mức văn phong hạn hẹp của tôi không có cách gì để miêu tả. Chỉ biết chắc chắn rằng trần đời không thể nào có một con chim đẹp đến thế, đây hẳn phải là một con chim tiên hay đại loại như vậy. Nó tiến lại gần tôi, cúi đầu chào tôi ba cái, rồi bay đi.
Khi tỉnh dậy, tôi hiểu ra rằng, con chim mà tôi chôn hồi chiều đã được tái sinh vào cõi lành đúng như lời nguyện. Và nó đã quay lại báo mộng để cảm ơn tôi.
Không biết có liên quan gì không, nhưng kì thi ấy tôi thi đậu. Và rồi vài năm sau, tôi trở thành một giáo viên như hiện giờ, đúng như nguyện vọng mà tôi ấp ủ từ lâu. Thỉnh thoảng nhớ lại chuyện này, tôi thấy một niềm vui nhè nhẹ, một sự bình an trong tâm hồn từ lâu đã chai sạn với dòng đời nghiệt ngã này.
__________________
Về hướng ngược lại, tôi còn một câu chuyện khác liên quan đến một chú chó. Trước đó mấy năm, tôi đi nghĩa vụ quân sự tại Cam Ranh, trong đơn vị Đại đội Trinh sát của tôi có nuôi mấy con chó. Trong số đó có một con rất tinh khôn, bình thường cho nó ăn thì được chứ không bắt nó lại vuốt ve như các con khác.
Cuối năm anh em trong đơn vị muốn bắt nó đem bán để lấy tiền làm việc khác, nhưng không sao gọi nó lại gần được. Mấy người thử thắt thòng lọng để chụp cổ nó, nhưng vì không có kĩ thuật nên thòng lòng không điều khiển được, muốn nó thẳng thì nó lại méo.
Lúc đó tôi khéo tay nhất, nên tôi cố mày mò cải tiến lại cách thắt thòng lòng, cuối cùng tôi cũng làm được một cái thòng lọng như ý. Cái thòng lọng này làm bằng dây dù chắc chắn, cột một cách khéo léo vào một cây cọc vốn dùng làm cọc buộc màn (mùng), có thể dễ dàng sử dụng.
Làm xong rồi tôi giao cho mấy người đồng đội dụ con chó vào phòng ăn cơm, đóng cửa lại. Sau một lúc hì hục với cây thòng lọng cải tiến này, mấy người đồng đội kia cũng bắt được con chó, cho vào bao đem đi bán vào quán thịt chó. Số phận của nó coi như được định đoạt.
Câu chuyện dần trôi vào quên lãng, không còn lưu lại gì trong trí nhớ của tôi. Cho đến gần đây, cuối năm 2016, tôi nằm mơ một giấc mơ kì lạ.
Trong mơ, tôi thấy cho chó ấy tìm đến chỗ tôi, trên cổ nó còn lủng lẳng cái thòng lọng bằng dây dù năm xưa tôi đã cột, còn nguyên cả cái cây cột màn, mọi thứ đều rất rõ ràng, sống động chứ không mờ ảo như những giấc mơ khác. Con chó nhìn tôi, ánh mắt lóe lên tia giận dữ, căm hận… Rồi nhanh như chớp, nó lao vào cắn một phát vào vai trái tôi.
Tôi tỉnh dậy, bàng hoàng vì giấc mơ, điều đặc biệt là vai trái của tôi thấy đau buốt, phải đến 2 ngày mới hết.
Biết là con chó đến đòi nợ, tôi liền thành tâm lạy Phật sám hối, rồi tụng 49 lần Bát Nhã Tâm Kinh hồi hướng cho nó, mong nó sớm được siêu sinh cõi lành. Và cho đến nay, tôi không còn thấy nó về đòi mạng nữa.