(Tuyết Anh)
Anh trai tôi ra đi vào năm ngoái, ngày 30-7-2018. Tử thần đến đưa anh đi rất mau lẹ, vì anh tôi vốn bị bệnh tim. Ngày hôm đó, lúc lâm chung, tôi chạy vào phòng bệnh nhìn anh lần cuối, lấy hết sức bình tĩnh giữ cho mình đừng khóc, tôi nói nhỏ vào tai anh:
– Anh cứ yên tâm mà đi, đừng lo bận gia đình, vì con cái đã lớn hết rồi. Hãy niệm Phật theo em…
Và thế là, trên đường đưa anh về nhà lo hậu sự, tôi và chị dâu lấy điện thoại mở nhạc niệm Phật lên, rồi hai chị em tha thiết niệm “Nam Mô A Di Đà Phật”, với ước nguyện cầu cho anh được vãng sinh về với Phật.
Đám tang anh, tôi thực hiện đúng theo những cách thức tốt nhất mà tôi đã được học từ Phật Pháp. Đồ cúng đều là thức ăn chay, tuyệt đối không sát sinh. Không những thế cả nhà còn phóng sinh, làm nhiều việc thiện để hồi hướng phước đức cho anh.
Riêng tôi, tôi phát nguyện sẽ chép kinh Địa Tạng, không chỉ hồi hướng cho anh, mà còn hồi hướng cho ba tôi.
Ba mất từ khi tôi còn nhỏ, thỉnh thoảng trong giấc mơ tôi thấy ba hiện về, nhưng với một vẻ mặt rất buồn. Nhân dịp này, tôi muốn làm chút gì đó báo hiếu cho ba, giúp ba tôi được siêu thoát an lành, được về với Phật.
Cứ thế mỗi ngày tôi chép kinh Địa Tạng, chép xong thì gửi về chùa Địa Tạng Phi Lai ở ngoài Hà Nam, ngoài ra còn cúng dường một bức tượng Địa Tạng Bồ Tát lên Tịnh Thất Pháp Hải (núi Sam, An Giang), và niệm danh hiệu Địa Tạng Bồ Tát và Phật A Di Đà, hồi hướng công đức cầu cho cha và anh tôi được vãng sanh Cực Lạc.
Tôi cũng cầu xin Địa Tạng Bồ Tát cho tôi biết, cha và anh tôi đã sinh về cảnh giối nào ? Những công đức đó liệu có đủ để giúp cha và anh vãng sinh Cực Lạc không ? Và Ngài đã cho tôi một câu trả lời…
Được hơn tuần, tôi nằm mơ thấy anh tôi, một giấc mơ rõ nét, sống động như thật. Trong mơ, tôi thấy một quang cảnh âm u, không có ánh mặt trời, chắc hẳn đây là chốn Âm Ty. Ở đây, mọi người đi chậm chạp, có vẻ rất lờ đờ, không ai nói chuyện cả, ai nấy lo làm việc của mình. Tôi cất bước đi một đoạn, thì thấy anh tôi từ xa.
Tôi ngạc nhiên thấy anh đang phát gạo cho mọi người. Lạ thật, anh lấy gạo đâu ra để phát ? Phải chăng nhờ công đức tôi hồi hướng cho anh, mà ở đây anh được dư giả như vậy chăng ? Ngang đây thì tôi tỉnh giấc.
Không lâu sau, lần thứ hai tôi mơ thấy anh. Lần này tôi thấy cả mẹ tôi xuất hiện. Anh vịn vai mẹ, mẹ hai mẹ con khóc lóc rất nhiều. Rồi anh kể, dưới này quả có địa ngục, hình phạt cực kỳ khủng khiếp. Rất may, anh không phải vào đó. Cuối cùng anh an ủi mẹ, nói mẹ hãy yên tâm, vì đã có ngài Địa Tạng Bồ Tát đã đến cứu độ cho anh.
Tỉnh lại, tôi tiếp tục duy trì chép kinh, tổng cộng mấy quyển kinh Địa Tạng và một quyển kinh Vô Lượng Thọ. Được vài tuần tôi lại gặp anh trong giấc mơ thứ ba. Lần này cả ba và anh tôi cùng xuất hiện, gương mặt sáng láng, phúc hậu, họ ngồi ngay ngắn trên giường. Sau khi hàn huyên một lúc, tôi hỏi:
– Ba và anh có hay niệm Phật không?
Cả hai đều trả lời rằng có, tôi hỏi tiếp:
– Vậy ba và anh có được vãng sanh về Cực Lạc chưa ?
Cả hai rất vui vẻ cho tôi hay, họ đều đã được vãng sanh Cực Lạc. Họ còn kể kể cho tôi những sự vui sướng trên đó. Chưa bao giờ tôi thấy họ hạnh phúc như vậy cả.
Tỉnh giấc, niềm vui sướng lâng lâng trong lòng. Tôi liền kể lại cho mọi người trong gia đình, ai nấy đều hết sức hoan hỉ, niềm tin kính Tam Bảo càng tha thiết, kiên định hơn bao giờ hết.
_____________________
*Quang Tử, viết lại từ lời kể của Tuyết Anh –(Đc: 129/16 Bình Thới, Q11, TP.HCM)