Tôi chưa phải là một Phật tử, cũng chưa biết đến Phật Pháp nhiều. Nhưng may mắn thay, nhờ một người gieo duyên mà tôi gặp được một chuyện linh ứng, với các vị Phật tử lâu năm, có lẽ đấy là điều hiển nhiên, nhưng riêng với tôi, đó là một điều hết sức kì diệu.
Tên tôi là Nguyễn Chiến (sinh năm 1998) sống tại Vạn Ninh, Thành phố Móng Cái, Quảng Ninh.
Từ lúc sinh ra, tôi đã có cái mụn nước nhỏ mọc ở trên xương quai xanh, theo ngày tháng tôi lớn, nó cũng to dần lên thành một cục hiện rõ trên xương quai xanh. Cũng may nó không đau, chỉ lâu lâu có cảm giác ngứa ngứa khó chịu thôi.
Giữa hè năm 2016, tôi vào trong bệnh viện Bãi Cháy khám. Các bác sĩ chẩn đoán tôi là tôi bị U bã đậu – một dạng u lành tính, và khuyên tôi mổ vì để càng ngày nó càng to, càng mất thẩm mỹ.
Tôi đồng ý. Sau khi tiểu phẫu bóc khối u ra, tôi tưởng từ nay sẽ không còn trông thấy nó nữa. Nhưng không, qua năm sau 2017, nó lại mọc lại, thậm chí còn sưng to hơn trước, lại thêm bị mưng mủ. Uống thuốc tiêu viêm thì khối u vẫn vậy, chỉ giảm đau mà thôi.
Gần đây nó càng sưng to nữa, nhưng nhức cả một vùng, chạm nhẹ cũng thấy đau. Bao nhiêu ngày đau quá thấy đau quá và thấy nó không có dấu hiệu ngừng nhói đau, nên hôm 1/1/2020 tôi vào bệnh viện tỉnh khám. Đúng ngày nghỉ lễ nên tôi chỉ có thể vào thằng phòng Cấp cứu, Bác sĩ ở đó khám rồi bảo rằng u phát lại, bị viêm, và phải làm tiểu phẫu bóc khối u ra.
Nhưng tôi còn phải đi làm, không chờ được, với lại mổ nhiều cũng không tốt, biết đâu nó vẫn mọc lại như trước mà thôi, nên tôi không mổ. Bắt xe về nhà mua thuốc tây uống tiếp. Thực ra uống để giảm đau, thôi chứ không hi vọng gì, trước tôi cũng uống nhiều lần rồi đâu có hết được.
Mấy hôm trước đó, tôi được một chị bạn tặng cho một cuốn kinh Địa Tạng và một cuốn sổ để chép kinh. Nên tối đó, tôi mang theo khi đi trực ca đêm, không bận gì tôi lại đem kinh ra chép, đến gần sáng mới thôi.
Trong lúc chép kinh tôi cũng có cầu nguyện Địa Tạng Bồ Tát, và niệm danh hiệu ngài cầu cho tôi bớt đau.
Quả nhiên, vài hôm sau tôi thấy khối u bớt đau hẳn, cả ngày chỉ thỉnh thoảng nhoi nhói đau vài lần. Dần dần nó bớt sưng, chạm vào không còn đau nữa.
Cứ thế tôi chép kinh liên tục đến đêm thứ 10, cảm giác đau hoàn toàn không còn nữa. Đến sáng hôm sau, tôi sờ kiểm tra thì không thấy khối u nào nữa, nó đã biến mất hoàn toàn, xương quai xanh bằng phẳng, chỉ còn lại vết sẹo khi trước đi mổ.
Lòng vui sướng ngập tràn, tôi liền nhắn tin cho người chị đã tặng tôi quyển kinh để báo tin vui. Cảm ơn chị đã gieo duyên giúp tôi tạo công đức lớn lao, hóa giải nghiệp chướng mà hết bệnh. Không những thế, còn khiến tôi trồng căn lành trong Phật Pháp, phước lành không cùng tận đến vô vàn kiếp sau.
( Quang Tử, viết lại từ lời kể của Nguyễn Chiến)