(Tĩnh Như, tóm tắt câu chuyện “Muôn kiếp nhân sinh” của tác giả Nguyên Phong)
Phần 1 : Y SĨ THỜI ATLANTIS
Trước kia, tôi không bao giờ tin vào những chuyện mơ hồ, viển vông, tôi không tin chuyện có nhiều kiếp sống như một số tôn giáo đề xướng. Tôi không tin con người chết đi rồi đầu thai vào một kiếp khác. Tôi là người thực tế, không dễ tin người. Nhưng nay, mọi thứ đã thay đổi. Tôi không thể chối cãi những điều mà từ trước đến nay tôi khăng khăng phủ nhận. Rõ ràng, tôi đã sai. Và tôi biết, ngoài kia có rất nhiều người đã từng giống tôi, nên tôi quyết định chia sẻ lại những trải nghiệm thực tế của mình. Mong rằng bạn có thể thức tỉnh.
Tôi là Thomas, một doanh nhân nổi tiếng và thành công trên thị trường tài chính New York. Những cộng sự, đồng nghiệp và bạn bè của tôi đều là những nhân vật tên tuổi trong xã hội nước Mỹ và thế giới hiện nay. Vì vậy, khi muốn chia sẻ những kiếp sống trong vòng quay luân hồi của mình tới nhiều người, tôi xin phép dùng “Thomas” như một cái tên tạm đặt. Tất cả những con người xuất hiện trong cuộc đời tôi sắp kể ra đây, cũng đều đã được thay tên đổi họ, để tránh sự bàn tán sẽ gây ảnh hưởng tới cuộc sống riêng tư của tôi và nhiều người khác.
Cuộc đời tôi hoàn toàn thay đổi kể từ cuộc gặp gỡ định mệnh với một người đàn ông tên Kris-một người chỉ ăn hoa quả để nuôi sống thân mạng. Lần đó tôi và vợ đang trên đường đến căn nhà nghỉ dưỡng chúng tôi mới mua ở bang Colorado, thì bị lạc đường và hỏng xe giữa đêm ở một nơi vắng vẻ. Ông Kris tình cờ ở gần đó, nên đã cho chúng tôi nghỉ nhờ một đêm tại nhà ông.
Sau một thời gian chuyện trò, thực tình, ông ấy khiến tôi đi hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.
Ông là ai? làm nghề gì? đến từ đâu? Tại sao ông ấy lại có trí tuệ vượt xa một người bình thường như vậy? Tôi có cảm giác chúng tôi đã quen biết từ lâu, không phải trong kiếp này, mà từ những kiếp sống xa xôi trở về trước.
Ông Kris gọi đây là nhân duyên tiền kiếp, khiến cho chúng tôi tuy xa lạ, tưởng như vô tình gặp gỡ, nhưng việc gặp mặt này là một định mệnh đã được ấn định từ trước do chính tôi.
Ông ấy xuất hiện, có lẽ chỉ để nhắc tôi nhớ lại những gì cần phải nhớ, nhớ lại quá khứ tiền kiếp của chính mình. Tôi đã nhớ lại được nhiều kiếp sống, bạn cứ thong thả, trải nghiệm cùng tôi.
Tại căn nhà nhỏ của ông Kris, nơi trưng bày nhiều vật dụng rất kì lạ với xã hội ngày nay, nhưng kì lạ thay, chúng đem lại cho tôi một cảm giác rất thân thuộc. Đặc biệt là khi nhìn thấy một cây gậy có chất liệu giống như pha lê, màu bạc, gắn 7 viên đá quý to như ngón tay cái, cảm giác trong tôi rất kì lạ, như thể tôi đã sở hữu nó, đã từng sử dụng nó thành thạo từ trước.
Tôi tò mò chạm tay vào cây gậy màu bạc ấy, bỗng nhiên, tôi cảm nhận được một luồng sức mạnh từ cây gậy truyền vào thân thể khiến cả người nóng ran lên, ngực tôi nghẹn lại, đầu óc quay cuồng.
Tôi muốn buông nó ra, nhưng cứ như có một lực hút vô hình khiến tôi chẳng thể bỏ xuống được. Mọi vật dần trở nên lộn xộn, mơ hồ. Bất thình lình, tôi cảm thấy một sức mạnh dội vào lồng ngực khiến tôi thiếp đi.
Tôi thấy mình đang trong một thể xác khác. Tôi tự nhủ có lẽ mình đang nằm mơ chăng? Tôi dụi mắt, vung mạnh tay để đánh thức mình, nhưng hóa ra tôi chẳng mơ chút nào cả. Tiềm thức của tôi đang hoạt động, tôi đã được trở về tiền kiếp của chính mình tại châu Atlantis, một nền văn minh đã bị hủy diệt, và nhìn mọi thứ như xem một cuốn phim.
Huyền thoại Hy Lạp nói rằng Atlantis hiện hữu vào thời xa xưa, ở giữa Đại Tây Dương, được coi là cái nôi của nền văn minh Ai Cập cũng như Hy Lạp, và rất có ảnh hưởng đến nền văn minh hiện thời. À mà với tôi bây giờ, nó chẳng còn là huyền thoại nữa.
Nền văn minh ấy đã bị xóa sổ hoàn toàn chỉ sau một trận đại hồng thủy, cuốn trôi và nhấn chìm tất cả châu lục, khiến châu Atlantis biến mất như thể chưa từng có trên Trái Đất này, chẳng để lại một dấu vết gì cho đến ngày nay. Nhưng thực tế thì, tôi ngay lúc này, đang được trở về chính kiếp sống trước của mình tại một lục địa lớn, với nhiều hòn đảo vây quanh. Nơi huyền thoại giới khoa học vẫn gọi là ATLANTIS.
Khi được quay trở lại, tôi đã để yên cho tiềm thức của mình hoạt động, không còn cố vùng vẫy nữa. Bỗng nhiên tôi biết rất rõ mọi chuyện của nền văn minh ấy. Tôi biết người Atlantis rất thông minh, họ có một nền khoa học kĩ thuật đã tiến rất xa và khác hẳn so với chúng ta ngày nay.
Bởi người Atlantis đã phát triển một thứ kiến thức đặc biệt, giúp họ sử dụng được những năng lực tiềm tàng của thiên nhiên và áp dụng vào trong việc chế tạo ra những công cụ tối tân vô cùng.
Những hình ảnh lịch sử của Atlantis cứ dần dần hiện ra trong tâm trí tôi. Nền văn minh này có thể sử dụng ánh sáng mặt trời cùng sự rung động của các loại kim thạch để thay đổi nguyên tử vật chất.
Họ có thể làm mất trọng lượng của một vật thể để xây dựng nên những công trình kiến trúc khổng lồ, kiên cố, mà không cần sử dụng đến những máy móc hiện đại như ngày nay, như những kim tự tháp khổng lồ, những ngôi nhà san sát, đường sá rộng rãi, và những cây cầu đá vĩ đại nối liền các hòn đảo với nhau. Họ có thể thay đổi nguyên tử trong cơ thể con người để phục vụ cho việc chữa bệnh bằng những cây gậy gắn đá quý.
Những điều này hẳn rất khó tin. Bản thân tôi cũng vậy, nếu không phải trực tiếp bản thân được nhớ lại tiền kiếp. Chắc chắn tôi cũng chẳng thể nào tin nổi. Nhưng với tôi giờ đây, rõ ràng nó là sự thật sờ sờ trước mắt.
Văn minh Atlantis đã kéo dài hàng ngàn năm với rất nhiều triều đại vua chúa. Khoa học kỹ thuật phát triển vượt bậc là thế. Ngược lại, đạo đức của người dân Atlantis lại vô cùng suy đồi.
Người ở giai cấp trên tàn bạo, dã man, thẳng tay bóc lột, đàn áp tầng lớp dưới không một chút ghê tay. Họ vô cùng ích kỉ, tham lam và hung bạo, “mạnh được, yếu thua”, không có gì gọi là tình nghĩa.
Thậm chí họ còn chưa bao giờ được biết tới, nghe tới định nghĩa thế nào gọi là “tình yêu thương”. Họ sống theo bản năng, không hề có hệ thống luật pháp như chúng ta ngày nay. Họ tham ái dục, không hề kiểm soát được dục tính.
Những cảnh tượng giao hợp nam nữ thật không khác loài vật hiện nay là bao, nó diễn ra khắp nơi, không phân biệt đối tượng, không dựa trên tình cảm, mà chỉ là sự chiếm đoạt theo bản năng và sức mạnh.
Sự phát triển về vật chất và khoa học kĩ thuật thường lại đi ngược chiều với sự phát triển về tâm linh, đạo đức, như một quy luật vẫn tồn tại cho đến nay.
Khi con người ta được hưởng thụ quá nhiều về mặt vật chất, thì sự tham đắm dục lạc được dịp nổi lên, trong khi họ lại không biết vun bồi trí tuệ, đạo đức, nội tâm bên trong. Từ đó tham- sân- si có cơ hội trỗi dậy mạnh mẽ, họ sẽ sinh ra đủ thứ tật xấu, gây tạo bao ác nghiệp.
Dựa trên sự rung động của kim thạch và âm thanh, người Atlantis có thể phân tách ánh sáng mặt trời thành năng lượng để phục vụ cho cuộc sống và chế tạo ra các loại vũ khí giết người cực kì lợi hại.
Họ có thể thay thế bộ óc con người bằng những dụng cụ gắn vào não, khiến những người này trở nên khờ dại, không còn biết gì, và chịu sự chi phối của người khác.
Qua kĩ thuật thay đổi nguyên tử, người Atlantis có thể thay đổi các cơ quan đã bị suy yếu, tổn thương trong cơ thể người để chữa khỏi bệnh. Nhưng phương pháp này cũng có thể biến đổi con người thành một sinh vật khác khi ghép các cơ quan nội tạng của động vật vào cơ thể họ, và tạo ra một loại sinh vật mới “nửa người, nửa thú”, một sinh vật giống người, với khả năng đặc biệt để sử dụng vào những mục đích mà con người ngày nay không thể tưởng tượng được.
Một số người, phần lớn thuộc đẳng cấp thấp , hay tù binh chiến tranh thường được đưa vào phòng thí nghiệm để tác hợp với nguyên tử của các loài thú có sức mạnh như trâu, bò, voi, ngựa, lạc đà, biến thành một dạng nửa người, nửa thú.
Rồi họ được giao phó những công việc nặng nhọc, như xây dựng, chuyên chở. Đó là một lực lượng lao động không còn biết suy nghĩ mà chỉ tuân theo mệnh lệnh như một cái máy.
Những sinh vật người được tác hợp với nguyên tử của những loài vật hung dữ (như sư tử, cọp, beo, chó sói) thì được giao phó nhiệm vụ kiểm soát những người ở đẳng cấp thấp, hay những người đã bị biến đổi thành nửa người nửa thú để phục vụ cho tầng lớp cao hơn.
Đó là những binh lính cực kì hung dữ, sẵn sàng tạo ác trong sự vô cảm hoàn toàn, bất chấp sự đau khổ của các chúng sinh khác.
Tôn giáo lớn nhất thời bấy giờ là một tôn giáo thờ thần Thái Dương, sau này được đem đến truyền bá tại Ai Cập, tàn lụi dần và chỉ còn lại những tàn tích.
Atlantis khi đó gồm có 3 quốc gia, là Poseida, xứ Og, và nhỏ nhất là Arya, đất nước của tôi. Thật khó có thể tưởng tượng được lịch sử Atlantis lại hiện ra rõ rệt trong tiềm thức của tôi như một bức tranh vô cùng sống động và chân thực như vậy.
Tôi khi ấy là con trai một gia đình quyền quý, thuộc đẳng cấp cao nhất trong xã hội. Từ nhỏ tôi đã được dạy cách sử dụng cây gậy ngọc để chữa bệnh, tôi nhanh chóng trở thành một y sĩ tài giỏi trong nước.
Chính vì sinh ra trong gia đình quyền thế, nên tôi sinh tâm kiêu căng và có những tham vọng khác thường. Cũng giống như đa số mọi người, tôi cũng sống rất bản năng, không hề biết kiểm soát nội tâm của mình.
Tại đền thờ Thái Dương, tôi vô tình nhìn thấy đôi chân trần trắng trẻo, gợi cảm của một cô gái xinh đẹp, đang múa hát theo điệu nhạc du dương huyền bí. Cô tên là Kor. Người con gái trong sáng, thanh khiết ấy đã thu hút tôi.
Tôi đột nhiên sinh tâm muốn chiếm đoạt cô ta. Không phải xuất phát từ tình yêu, mà từ lòng tham của một kẻ quyền uy, nghĩ rằng mình đã muốn điều gì thì đương nhiên phải có. Tuy nhiên Kor là một thánh nữ của đến thờ Thái Dương, cô là “trái cấm” không thể nào đụng tới.
Tại thời kì đó, các nhà tiên tri dự đoán về việc địa cầu sắp đổi trục, nên chuẩn bị xảy ra những trận cuồng phong dữ dội hay những cơn địa chấn có thể làm diệt vong cả châu lục, vì vậy hoàng đế đã lên danh sách những người sẽ được lên thuyền để di dân sang lục địa khác.
Mặc dù tôi có kiến thức uyên thâm về y học, nhưng lại đang âm thầm theo đuổi tà giáo nên không được lựa chọn. Kor thì lại được lên thuyền rời xa mảnh đất này. Điều đó khiến tôi đứng ngồi không yên, chẳng đoái hoài đến sự diệt vong đang cận kề trước mặt, mà chỉ quan tâm làm sao để chiếm đoạt “trái cấm” của mình.
Nhờ sự đa mưu của một người bạn tên Beru, tôi đã lừa được Kor đến một căn hầm được sắp xếp từ trước. Như dự tính, tôi như con thú hoang, tham lam và ích kỉ, đã cưỡng bức cô thánh nữ trong trắng, thánh thiện, một cô gái đã có lời thề quyết giữ mình trong sạch.
Sau khi đã đạt được điều mình muốn, không hiểu sao tôi lại có chút dày vò khó chịu, khác hẳn với những lần ân ái với các cô gái khác.
Trời trở sáng, khi vừa bước ra khỏi cửa hầm, tôi hoảng hốt thấy xác người chết la liệt, một đám sinh vật “nửa người, nửa thú” hung bạo chém giết khắp nơi. Ồ không ! Xứ Og đã đem quân tới xâm lược xứ Arya chúng tôi.
Tôi quay lại hầm, vì cây gậy ngọc vẫn còn để trong đó, một vài tên liền đuổi theo tôi. Tôi chạy thật nhanh, và khi tay vừa chạm vào gậy, vung nó lên, một ánh sáng chói lòa tỏa ra. Lập tức không ai dám tới gần. Bọn “nửa người, nửa thú” chỉ cần chạm phải cây gậy đó, lập tức thân thể chúng sẽ bị phá tan đến từng phân tử ngay. Đây là một thành tựu khoa học siêu việt nhất của Atlantis, và chúng biết điều đó.
Đang định một mình liều mạng mở đường tẩu thoát, việc này không quá khó, vì bọn xứ Og kia vẫn luôn sợ thứ vũ khí tôi đang cầm. Xong tôi chợt bắt gặp ánh mắt của Kor như đang van lơn tôi cứu cô ta. Nếu không, cô ta chắc chắn sẽ chết thảm dưới tay bọn lông lá xồm xoàm này.
Không hiểu sao lúc đó tôi lại động lòng, trào lên một cảm giác thương xót kì lạ. Nên tôi đã quay lại, đưa tay nắm lấy tay Kor, dẫn cô cùng trốn thoát. Nói là kì lạ, bởi vì với thân xác tham lam, hung bạo, ích kỉ của người Atlantis khi đó, tình thương hay lòng trắc ẩn là một cảm giác gì đó mới lạ, chưa hề có cả khái niệm về nó.
Khi tôi đưa Kor tẩu thoát thành công khỏi đám nửa người nửa thú đó trở về đền thờ Thái Dương, thì cũng là lúc cơn địa chấn bắt đầu xảy ra đúng như dự đoán của các nhà tiên tri.
Một luồng nước khổng lồ cuồn cuộn từ dưới biển nổi lên, cuốn đi và nhấn chìm mọi thứ chỉ trong tích tắc. Trong lúc mọi vật xung quanh đang vỡ nát dưới sức mạnh của cơn địa chấn, trong giây phút sinh tử cận kề, trong tôi bỗng trào lên một cảm xúc khó tả, thôi thúc tôi bước tới bên Kor, cầm chặt tay nàng thì thầm một câu có lẽ chưa bao giờ có trong ngôn ngữ của người Atlantis:
-Kor nàng ơi! Ta rất lấy làm tiếc. Ta xin lỗi nàng! Ta sẽ không bỏ nàng.
Và rồi trong luồng nước xoáy hung dữ điên cuồng, chúng tôi đã không còn hay biết gì nữa.
Tôi bừng tỉnh lại, thấy mình đang ngồi trên chiếc ghế bành nhà ông Kris. Cây gậy vẫn bên cạnh. Ồ, hóa ra nó chính là cây gậy ngọc của tôi đã sử dụng từ thời Atlantis, thảo nào tôi thấy nó rất quen thuộc, không biết ông Kris đã làm cách nào tìm ra nó.
Ông Kris kể thêm rằng: sau khi Atlantis bị nhấn chìm, những người chạy thoát đến các nền văn minh khác như Ai Cập, đã truyền lại một số kĩ thuật và văn hóa của Atlantis cho dân bản xứ. Còn một Atlantis tân tiến và huy hoàng một thời, bỗng chốc đã bị thiên nhiên xóa sổ khỏi dòng chảy nhân loại không một chút khó khăn.
Vô thường ! Chẳng có gì thoát khỏi bàn tay của Vô thường, phát triển đến đâu thì vẫn chỉ nằm trong chu kì của thành – trụ – hoại – không mà thôi…
Bây giờ, thậm chí nhiều người còn không biết Atlantis đã từng tồn tại. Người ta chỉ có thể phỏng đoán từ một vài lưu truyền mờ nhạt trong sách vở, cùng lắm thì tìm thấy vài di tích dưới đáy Đại Tây Dương, như kim tự tháp, hoặc những cây cầu xây bằng đá nối liền những hòn đảo ở ngoài khơi Đại Tây Dương với các cột chống bằng đá hình tròn…
Ông Kris còn cho biết thêm, ngoài khơi Florida vốn chính là nơi xứ Og tọa lạc khi xưa. Người ta có thể tìm thấy di tích các đền thờ sinh vật của cõi giới khác dưới đáy biển. Ảnh hưởng của luồng từ lực ở nơi này vẫn tồn tại, và là nguyên nhân gây ra hiện tượng Tam Giác Quỷ Bermuda, nơi tàu thuyền đi qua thường bị mất tích một cách bí ẩn.
Khi tinh tú di chuyển vào vị trí nào đó, sẽ khích động, đánh thức luồng từ lực cực mạnh lạ lùng này tạo ra những trận cuồng phong bất ngờ, đánh chìm tất cả mọi vật quanh đó.
Với tôi lúc này, thực sự thế giới quan đã hoàn toàn thay đổi. Những thứ tưởng chừng chỉ có trong truyền thuyết hay những câu chuyện thần thoại hóa ra không hẳn không tồn tại. Những thứ tưởng chừng không thể lý giải nổi, hóa ra cũng đều có nguyên do của nó.