(Quang Tử)
Vào triều Thanh, ở thôn Lý, có một phụ nữ làm dâu trong một gia đình theo nghề nông, sớm trưa hai buổi, bà thường mang cơm ra đồng cho những người lao động trong nhà ăn.
Một khoảng thời gian đó, mỗi khi đi hay về đem cơm, bà đều thấy thấp thoáng có một phụ nữ đi theo, khi bên phải , khi bên trái, khi ẩn khi hiện. Sinh nghi, bà hỏi những người cùng xóm đang đi hay về cạnh bà, có thấy phụ nữ ấy không. Họ đều trả lời không thấy gì cả, nghe vậy bà rất sợ hãi, vì biết đó là một hồn ma.
Về sau, khi bà đang ở nhà, cũng thấy phụ nữ ấy hoặc ở hiện ra ngoài vườn hoặc ở gần bờ thành chứ không vào trong nhà. Một vài lần bà đánh bạo, thử đến gần để nhìn cho rõ, phụ nữ ấy liền chạy ra xa, bà vào nhà thì phụ nữ ấy lại trở về chỗ cũ.
Bà đành từ xa dùng tâm hỏi phụ nữ ấy rằng:
– Bà là ai vậy? Tại sao cứ đi theo tôi mãi như thế?
Oan hồn ấy đáp ( tâm truyền tâm):
– Kiếp trước bà và tôi cùng làm thiếp cho một phú ông danh tiếng, bà ganh tôi được ông ấy cưng chiều, nên vu khống tôi đã gian dâm với người đàn ông khác. Vì thế mà tôi bị ông ấy giết chết trong ẩn khuất đầy oán hận. Do vậy, đời này tôi tìm bà để trả thù, nhưng trớ trêu thay, đời này bà là người dâu hiếu thảo thường được nhiều vị thiện thần đi theo bảo vệ, tôi không thể đến gần để báo thù được.
Vì thế, ngày nào tôi cũng đi theo bà để tìm cơ hội tốt. Nhưng với sự bảo hộ của thiện thần như vậy, chắc có lẽ không bao giờ tôi báo thù được. Vậy thì, tôi đề nghị với bà, hãy phát tâm niệm danh hiệu đức Phật A Di Đà một vạn câu hồi hướng công đức ấy cho tôi, để vừa giải oán thù, vừa giúp tôi siêu thoát.”
Bà ấy nghe vậy rất vui mừng, liền phát tâm niệm Phật, bà niệm một câu thì thấy vong hồn người phụ nữ ấy lạy một lạy, khi niệm xong một vạn câu thì không thấy phụ nữ ấy nữa! Sự kiện này, do bà ấy khi về già thuật lại vậy.
(Trích “Duyệt Vi Thảo Đường bút ký” -Kỉ Hiểu Lam triều Thanh)
NGHỊCH LÝ Ở ĐÂU ?
Không dông dài, tôi sẽ nói luôn :
Người sống chúng ta có thân thể vật chất, nên bị cản trở không thể thấy được những sinh linh trong vô hình, không thấy được các vị chư thiên, thần linh, vong hồn, ngạ quỷ … nên rất nhiều điều ta không biết. So với một vong hồn người đã khuất, thì hiểu biết của con người bị giới hạn rất nhiều.
Nhưng ngược lại, do vì có thân thể vật chất, nên con người có thể làm được những điều mà vong hồn, thậm chí một số vị thần linh, hay chư thiên cũng không làm được, hoặc có làm nhưng hiệu quả kém xa, đó là khả năng tu hành.
Chỉ khi có thân xác, ta niệm Phật, tụng kinh, trì chú, bố thí, làm từ thiện, phóng sinh, ấn tống, giữ giới hay mọi việc công đức khác, thì phước đức sinh ra mới thù thắng, siêu việt.
Đây là một nghịch lý trớ trêu, ví dụ như chuyện trên, vong hồn biết câu niệm “Nam Mô A Di Đà Phật !” công đức vĩ đại, có thể nhờ đó mà siêu thoát được, nhưng không thể tự niệm mà siêu thoát.
Còn người sống, việc niệm Phật chẳng phải việc khó khăn gì, nhưng thường lại chẳng biết được câu niệm Phật vi diệu đến mức nào, thấy nhiều người cũng đi chùa, tu tập này kia, cũng niệm Phật mãi mà cơ thể vẫn trơ trơ, không thay đổi gì đáng kể, nên nhiều kẻ xem thường.
Đâu biết rằng, những người tin theo lời Phật, nguyện cầu Vãng Sinh, cả đời họ niệm “Nam Mô A Di Đà Phật ” tích lũy công đức vô vàn, vừa bỏ thân xác này là được sinh về một thế giới an lạc, sung sướng vĩnh cửu.
Việc đó thì phải đến khi chết, trở thành những vong linh, con người ta mới thấy, mới biết, mới tin, nhưng khi đó thì cũng đã muộn rồi, chỉ đành tiếc rẻ “Giá như sớm biết được điều này từ khi còn sống, ta sẽ bớt đua chen với đời, để dành thời gian, công sức tu hành nhiều nhiều một chút, giờ cũng đã lên đến cảnh giới nào rồi”
Nếu như bạn đọc được đến đây, hiểu ra vấn đề, nhận thấy được kiếp người vốn rất đáng quý, không phải vì con người có thể buôn bán làm ăn, tích chứa của cải, cũng không phải vì làm người có thể kết hôn sinh con nối dõi, cũng không phải vì có thân xác thì có thể hưởng thụ đủ thứ vui thú như tiệc tùng, du lịch, mua sắm …
Không, tất cả những thứ ấy chết một phát là tan biến sạch, thậm chí chưa chết chúng cũng có thể đã đổ vỡ, mất sạch rồi.
Kiếp người đáng quý, đó là vì làm người thì có thân xác, có thân xác thì tu hành mới hiệu quả, mỗi việc thiện làm được, đều sinh phước báo rất to lớn, mà không cõi giới nào so sánh được, thậm chí so với người ở cõi Tây Phương Cực Lạc tu hành, thì tu ở cõi ta Bà này nhanh hơn gấp hơn 36.500 lần.
Đức Phật dạy trong kinh Vô Lượng Thọ:
“ … tu một ngày một đêm ở cõi Ta bà hơn làm lành ở cõi Vô Lượng Thọ cả trăm năm.
Tại sao vậy?
Cõi nước của đức Phật đó đều hành thiện tích đức, không có một chút ác. Tu thiện ở Ta bà mười ngày đêm hơn làm lành ngàn năm ở các cõi Phật khác.
Tại sao vậy?
Vì cõi nước Phật ở phương khác thì phước đức tự nhiên có, không có duyên để làm ác, chỉ có thế giới Ta bà này thiện ít ác nhiều, toàn là khổ độc chưa từng ngừng nghỉ…”
Nếu bạn hiểu ra được Nghịch lý này rồi, vậy xin chúc mừng bạn! Bạn đã có được một kim chỉ nam vô cùng quý giá để chỉ lối cho mình biết phải đi về đâu, trong khi đa số nhân loại vẫn đang lòng vòng trong một mê cung danh lợi đua chen không lối thoát.
Hãy đem công sức, thời gian, vận dụng tối đa những gì bạn có thể để siêng năng tu tập, tích lũy công đức, để một ngày kia chắc chắn phải đến, khi mà mắt nhắm, tay xuôi, khi mà phước nghiệp cả đời đến lúc kết sổ, quyết định sẽ sinh về đâu, bạn có thể mỉm cười mãn nguyện, vì đã không uổng phí một kiếp người.
(Quang Tử)