Vào những năm 90, khi chưa giải toả để xây cầu Thủ Thiêm như bây giờ, con đường Ngô Tất Tố, quận Bình Thạnh là một khu vực tấp nập quán thịt chó, tương tự như khu Nhật Tân ở Hà Nội. Các quán Cầy tơ bảy món ngày nào cũng thơm lừng mùi nướng, mùi chiên, mùi gia vị ướp thịt….
Trong số những chủ quán thịt cầy ở đường Ngô Tất Tố đó, có một ông chủ có tay nghề lão luyện, có tiếng là một tay sát chó có hạng, chỉ cần một búa, những con chó chỉ kịp ẳng lên một tiếng là chết ngay.
Thấm thoát mà cũng đã mấy năm kể từ ngày mở quán, cuộc sống của họ cũng khá thoải mái, mỗi ngày họ giết khoảng một tới hai con chó để phục vụ cho các thượng đế, lượng khách cũng ổn định. Ông có ba đứa con trai, khi đó, đứa lớn nhất tầm 12 tuổi, đứa kế tầm 10 tuổi và đứa bé nhất tầm 5 tuổi.
Mọi việc đều suôn sẻ cho đến một ngày nọ, đứa con trai 12 tuổi của ông bỗng nhiên mắc một căn bệnh lạ. Ngày thì sợ ánh sáng, đêm thì thích chui vào gầm bàn kêu lên những tiếng nghe như ai oán, dần dà, căn bệnh ngày càng nặng hơn. Đêm nào đứa trẻ cũng tru những tiếng não nề, lạ một điều là đôi mắt cậu bé nhìn trong đêm cứ sáng quắc.
Vợ chồng chủ quán buồn lắm, ông đem con chạy chữa khắp nơi, ai chỉ nơi đâu có thầy hay thuốc giỏi là vợ chồng đều lặn lội dẫn con đến chữa. Nhưng tuyệt nhiên, căn bệnh của con ông không hề giảm sút.
Lúc này, quán ông lại càng đông khách, do một phần người ta hiếu kì, muốn đến nhìn tận mắt đứa trẻ mắc chứng bệnh lạ này.
Một lần nữa, nỗi đau của ông lại chồng chất khi đứa con trai thứ hai của ông cũng bị chứng bệnh lạ như anh trai của nó. Đêm đêm, hai anh em đứa gầm giường, đứa kẹt tủ thi nhau tru rên những tiếng bi ai thống thiết. Lúc này, hàng xóm ai cũng ngờ ngợ ra là tiếng kêu rên như tiếng chó tru ai oán. Người ta rỉ tai chủ quán một cách nhỏ nhẹ, khuyên lơn họ bỏ nghề.
Nhưng vốn không tin trên đời này có sự báo ứng, họ bỏ ngoài tai tất cả những lời khuyên lơn chân tình của hàng xóm. Mỗi tuần họ đều đặn dẫn hai đứa con đi chữa trị đủ chỗ, những mong một ngày nào đó con họ sẽ hết bệnh.
Bao nhiêu tiền của tích cóp mấy năm họ đều dồn vào việc chữa trị bệnh cho con. Nhưng tai ương vẫn chưa chịu buông tha gia đình họ.
Đứa con trai nhỏ nhất vào một ngày nọ, tự dưng sợ ánh sáng. Lo sợ đứa con tỉnh táo duy nhất bị giống hai anh, vợ chồng ấy liền vội vàng mang con đi khám và bốc thuốc.
Nhưng cuối cùng, cũng như hai anh nó, đứa út cũng đã tru lên những tiếng thống khổ về đêm.
Từ đó, trong đêm ba cặp mắt sáng quắc, tiếng tru này nối tiếp tiếng tru kia làm hàng xóm ai cũng không chịu nổi. Lúc này, như sực tỉnh, cả hai vợ chồng từ từ dẹp quán, họ buồn bã dẫn ba đứa con đi biệt xứ, đến nay đã khoảng 20 năm không biết sống chết thế nào.
Lại nói thêm về những quán gần đó, sau khi chứng kiến tận mắt cảnh tượng báo ứng gia đình nhà nọ, họ sợ sệt đến nỗi lần lượt người sang quán, kẻ giải nghệ. Giờ đây, đoạn đường Ngô Tất Tố ngay chân cầu Thủ Thiêm đã được mở rộng. Dấu tích các quán cầy tơ cũng không còn, nhưng vài người sống lâu năm tại đây vẫn còn nhớ câu chuyện năm xưa.
( Sưu tầm: Thùy Hương )