Nguyễn Ngọc Mỹ Hạnh 9 tuổi (2010) cha của cháu là Bùi Ngọc Châu 42 tuổi và mẹ là Nguyễn Thị Hương 37 tuổi ( bé lấy họ mẹ, tên lót của cha) cư ngụ Phường 11, quận Bình Thạnh, TP.HCM.
Như mọi ngày bình thường cháu Hạnh vẫn mạnh khỏe vui chơi, nhưng hôm đó vào ngày 08 tháng 9 năm 2010, khoảng gần 11 giờ đêm đang xem tivi bỗng nhiên bé bị ngất xỉu. Sau một lúc sơ cứu không hiệu quả gia đình và bà con chòm xóm vội chở đi cấp cứu ở bệnh viện Nhân Dân Gia Định các bác sĩ đã chẩn đoán là chứng bệnh “ viêm não Nhật Bản” !
Một ngày nằm ở phòng cấp cứu thấy không khả quan, các bác sĩ nơi đây cho chuyển bé Hạnh đến bệnh viện Nhi Đồng 2 và được nhập viện vào ngày 09 tháng 9 năm 2010, trong sự thương yêu tận tình chăm sóc của tất cả các y, bá sĩ, hộ lý….
Qua 21 ngày hôn mê sâu, không ăn uống, dù cho nền y học hiện đại cộng với tình thương yêu và dốc hết sức cứu chữa của các y bác sĩ nơi đây, nhưng sức khỏe của bé Hạnh mỗi ngày mỗi cạn kiệt và suy hô hấp nặng, cuối cùng các bác sĩ đành phải bó tay, rút ống dưỡng khí và cho xuất viện về nhà lo phần hậu sự.
Hôm đó là ngày 29/10/2010 trước khi gia đình đưa bé về nhà, vị bác sĩ trưởng khoa nhân từ đã nói với ba mẹ cháu “ người ta bảo còn nước thì còn tát, nhưng cháu nó đâu còn giọt nước nào nữa mà tát !”
Bác sĩ còn nói : “Nếu tôi mà có phép nhiệm mầu, tôi cũng phải cứu cháu nhưng rất tiếc. Chỉ có Phật Trời mới cứu được cháu.”
“Chỉ có Phật Trời mới cứu được cháu !” Vâng! Vị Bác sĩ này đã nói đúng!
Cháu Hạnh từ bệnh viện về đến nhà chỉ còn là một bộ xương cách trí, thoi thóp trong hơi thở như một con mèo quặc quẹo sắp sẽ ra đi.
Bà con lối xóm người người đến thăm, ai ai cũng xót xa thương cảm (nhìn trong nhà giấy báo che hết bàn thờ, tủ rương, hình ảnh thờ lật úp vào trong, cảnh tang tóc mà ta thường thấy khi nhà có người chết).
Ông ngoại cháu đã mua đất xong, mướn người đào huyệt mộ, và đã lo xong hòm, vải, trà khô… những thứ cần thiết cho hậu sự.
Nhưng mọi việc đổi thay khi tôi (ở cạnh nhà) nghe cháu Hạnh từ bệnh viện trả về cũng qua thăm. Là một người Phật tử sau khi xem xét cháu Hạnh, tôi nói với ba mẹ cháu: “ Nếu anh chị đồng ý tôi sẽ mời Ban Hộ Niệm đến niệm Phật cho cháu, nếu cháu hết số thì sẽ về với Phật, nếu còn phước thì tai qua nạn khỏi.”
Ba mẹ cháu đồng ý, thế là tôi gọi điện thoại, một lát có một nhóm Phật tử đến cùng tôi thiết lễ bàn Phật. Sau 1 giờ tụng kinh sám hối và niệm Phật hồi hướng cầu nguyện cho cháu Hạnh xong ai nấy từ giã trở về nhà, còn lại những người gia đình, bỗng thấy bé chớp mắt và sau đó cháu mở cặp mắt yếu ớt nhìn mọi người.
Ngạc nhiên và mừng rỡ, gia đình cháu Hạnh chạy qua gặp lại tôi mong sao mời được Phật tử tiếp tục đến niệm Phật.
Thế là chỉ mấy cú điện thoại của tôi mà gần cả trăm người đến thay nhau niệm Phật vang trời, niệm suốt mấy ngày mấy đêm. Nào là Đoàn Phật tử Ban trợ niệm Chùa Vạn Đức Thủ Đức, Cô Thanh Lý làm trưởng ban. Đoàn Phật tử Ban Hộ niệm ở Gò Vấp Bác Huệ Nguyện dẫn đầu. Các Phật tử chùa Hoằng Pháp, Phật tử các chùa ở Bình Thạnh, các chị tiểu thương chợ Gò vấp, Phật tử chùa Như Lai và các Phật tử khắp nơi trong các quận huyện trong Thành phố Hồ Chí Minh, thông tin nhau qua điện thoại, tự túc mang theo lương thực, không quản ngày đêm cùng niệm câu “Nam mô A Di Đà Phật”.
Những người mà trước giờ gia đình cháu Hạnh chưa hề quen biết!
Khu phố nơi đây mọi ngày bình yên nay bỗng ồn ào hẳn lên, ngày cũng như đêm rất khuya thế mà không biết Phật tử từ đâu ùn ùn kéo đến tay cầm chuỗi, đồng phục áo dài lam từng tốp thay nhau niệm Phật vang trời, bà con lối xóm vui mừng đến thăm cháu Hạnh cũng chắp tay đồng thanh niệm Phật.
Sau một tuần, bé tỉnh táo lại nhưng đôi lúc co giật làm kinh. Để tiếp tục điều trị cho cháu Hạnh, ngày 04 tháng 11 năm 2010 ba mẹ cháu đến BV Nhi đồng 2 xin hồ sơ bệnh án về mục đích là chuyển bé đến khoa Thần Kinh bệnh viện Chợ Rẫy.
Thấy Ba mẹ cháu Hạnh vừa đến mọi người ùa ra hỏi han ( ai cũng nghĩ rằng Bé Hạnh đã chết ) nhưng khi nghe Bé Hạnh đã khỏe, và ăn uống lại rồi, ai nấy thật sự không tin, cứ tưởng đùa !
Mọi người ngỡ ngàng khi nghe ba mẹ cháu Hạnh nói bé đã sống lại rồi.
Điều kỳ diệu nào đã làm cho bé Hạnh từ cõi chết trở về?
Bác sĩ (trưởng khoa) khi cho cháu Hạnh xuất viện cũng đã có nói “ Chỉ có Phật Trời mới cứu được cháu!”
Vâng ! Nhờ Phật Trời cháu Hạnh đã sống lại ngay buổi niệm Phật đầu tiên và tỉnh dần sau những buổi niệm Phật tiếp theo, thật sự cháu Hạnh đã sống lại nhờ câu niệm: NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT của số đông Phật tử qua mấy ngày đêm.
Khi không còn phương điều trị được nữa, bệnh viện cho cháu Hạnh xuất viện về nhà là sẽ chết, điều đó tập thể y, bác sĩ tại khoa Nhiễm Bệnh viện Nhi Đồng 2 và tất cả mọi người không ai chối cãi.
Nhưng tại sao niệm Phật mà Cháu Hạnh sống lại?
Quý vị thử nghĩ đi, chiếc đèn kia ít dầu quá, sắp cạn rồi đèn sẽ tắt. Nhưng nhờ nhiều người thương tình đến, người tiếp cho 1 ít dầu, thì đèn sẽ đầy dầu lại và tiếp tục sáng!
Người sống thọ, sống khỏe, sống vui là nhờ cái Phước Nhân đời trước đã tạo. Cháu Hạnh kiếp trước thiếu tu nên thiếu phước, giờ mạng sống đã cạn, nhưng còn chút duyên nào đó đối với Phật Pháp nên được nhiều người đến niệm Phật để tiếp phước, nhờ phước đó mà cháu Hạnh thoát cơn nguy hiểm, mạng sống tăng thêm.
Vậy cho nên chúng ta, ngay từ bây giờ ai nấy cũng nên thành tâm niệm câu NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT để tăng thêm phước thọ. Nếu đang bệnh tật, ngoài thuốc men điều trị, cũng nên niệm Phật hằng ngày ( đó là phương thuốc A Di Đà !)
Mà cháu Hạnh đây đã trải qua bao nhiêu kiếp trước tạo nghiệp gì đó không lành nên giờ bị chứng bệnh nặng ( nghiệp bệnh ), mạng sống sắp tàn, may nhờ còn chút duyên lành nên gặp số đông Phật tử đến trợ niệm tiếp phước cho ( mà phần đông là Phật tử ở xa không ai là người quen với gia đình mới lạ chứ, thậm chí tôi cầm máy gọi cũng đâu có quen nhiều người, chỉ biết số điện thoại đó là của Ban Hộ Niệm thôi).
Đã qua rồi cơn nguy hiểm, gia đình tiếp tục xin nhập viện Nhi Đồng 1, gần 1 tháng nằm viện và được trở về nhà, tuy thần kinh còn co giật liên tục, nhưng gia đình mong tôi ghé châm cứu mỗi ngày. Cháu Hạnh giờ hoàn toàn tỉnh táo, hết co giật, nói được, ăn ngủ tốt, đùa giỡn suốt ngày.Tuy nhiên vẫn phải thường xuyên đến bệnh viện tái khám theo dõi.
Hôm nay, ngoài sự tri ơn Phật Trời đã cứu sống con mình, ba mẹ cháu Hạnh tỏ lời biết ơn đến với quý Phật tử trong các Ban Hộ Niệm không quản ngày đêm mưa gió đến niệm Phật cầu an cho cháu.
Cám ơn các y, bác sĩ đã tận tâm chăm sóc cháu Hạnh thời gian qua. Riêng ba cháu Hạnh, lúc mọi người đang chuẩn bị lo hậu sự cho cháu, thì ba cháu vì quá thương con gái út, ba cháu có tự đập đầu vào tường và ngất xỉu, anh tự vận để theo con, nhưng mọi người ngăn cản kịp thời.
Giờ đây, đã qua rồi cơn biến cố gia đình và thấy sự nhiệm mầu quá sức tưởng tượng của câu NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT. Ba của cháu anh Châu đã từng vô tù ra tội vì tánh khí hung hăng quậy phá, nên có biệt danh “ Châu điên” (dân Sở Thùng ấy mà) nay đã nguyện xuống tóc, tại gia thờ Phật A Di Đà, bỏ ác làm lành, tập ăn chay, tu học.
Câu niệm NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT đến nơi đâu sự mầu nhiệm đến đó.
(Lương y Phan Văn Sang – 87 Nguyễn Văn Nghi, P.7, Q. Gò Vấp)