( Tác giả Ray Bin )
Tôi tên Bin. Mẹ của tôi vốn là người mang trong mình nhiều bệnh tật kể từ ngày sinh tôi ra. Bà tuy sống một cuộc sống sung túc, đầy đủ nhưng lại phải gánh chịu nhiều bệnh tật dày vò…
Vào khoảng năm Bình Tuất – 2006, những ngày cuối năm, khi mà cả gia đình đang chuẩn bị cho một năm mới thì thật bất ngờ khi phát hiện ra mẹ tôi đã bị mắc phải hai căn bệnh nặng, đó là bệnh gan và sỏi mật.
Tuy nghe hai bệnh này rất phổ biến, nhưng bệnh tình của mẹ thì thật không đơn giản chút nào…
Trước đó, mẹ tôi cũng đã thấy đau đớn trong người, nhưng mẹ lặng lẽ, âm thầm chịu đựng những cơn đau ấy, không nói ra với ai vì sợ con cái lo lắng mà mất vui, đặc biệt trong những ngày tết dần cận kề…
Nhưng Quả Báo đã đến thì có nể nang, kiêng dè ai bao giờ ?
Đến những ngày cận tết thì bệnh của mẹ trở nặng, mẹ đau đớn, khổ sở… khi mọi người biết được thì bệnh đã quá nặng, nhiều lần tưởng chừng mẹ phải lìa trần. Lại thêm căn bệnh sỏi mật, nó khiến mẹ chẳng ăn uống gì được, mỗi lần ăn vào mật lại đau không chịu được.
Mọi người liền đưa mẹ đến bệnh viện để xét nghiệm, sau 2 lần kiểm tra thật kĩ lưỡng thì bệnh viện kết luận: mẹ mang chứng bệnh gan trầm trọng, và trong túi mật có đến năm viên sỏi, trong đó viên to nhất là ba cm…Bệnh viện kê toa thuốc rồi chúng tôi đưa mẹ về điều trị dần.
Bữa hôm đó, gia đình đang cùng nhau ăn tối vui vẻ thì cơn đau của mẹ lại tái phát lên, tôi thấy mẹ đã khóc vì quá đau đớn …
Và tôi cùng anh trai đã dìu mẹ lên phòng nằm nghỉ, còn ba thì mời bác sĩ tới nhà kiểm tra cho mẹ.
Bác sĩ đến, khám xong thì ông muốn gặp riêng ba của tôi và nói rằng:
– Bệnh của chị đang đi theo hướng xấu rồi, chắc không qua khỏi, gia đình chuẩn bị tinh thần, tôi cũng rất tiếc…
Nghe bác sĩ nói xong, mọi thứ dường như đang đổ ập xuống gia đình tôi… Có gì đau đớn hơn khi chúng ta sắp mất đi một người thân, mà lại là vào ngay dịp tết.
Mẹ đau đớn lắm và như đã kiệt sức hoàn toàn. Nhìn những cơn đau đang hành hạ mẹ lòng tôi đau như cắt… Tôi phải làm gì để giúp mẹ đây?
Câu hỏi này cứ lặp đi lặp lại trong đầu Tôi, và bất chợt Tôi nhớ đến “KINH DƯỢC SƯ”, một kinh điển hàng đầu trong việc cầu chữa bệnh…
Tôi nghĩ rằng: “Thuốc không chữa được cho mẹ, nhưng Phật Pháp nhất định sẽ linh ứng cứu giúp được mẹ …”
Tôi khuyên mẹ cứ nên niệm Phật, đức Phật từ bi sẽ cứu giúp được mẹ ( tuy nói để động viên mẹ như thế, nhưng cái chính là tôi mong rằng, lỡ mẹ xảy ra chuyện không may thì cũng còn cơ may được vãng sanh).
Nếu mẹ đã hết duyên với Ta Bà , nghiệp đã đến thì hy vọng Đức Dược Sư sẽ giúp mẹ vãng sanh tịnh thổ, nếu mẹ còn chút phước duyên nào đó, thì nhờ Đức Dược Sư mà tai qua nạn khỏi…
Nghĩ thế rồi, tôi lập tức lên điện thờ nhà mình, lau chùi quét dọn cho thanh tịnh, trang nghiêm rồi bắt đầu trì tụng “KINH DƯỢC SƯ” với tâm chí thành, luôn nghĩ về mẹ, cầu Đức Dược Sư gia hộ cho mẹ…
Đến đoạn ” Dược Sư Quán Đảnh Đà Ra Ni”, yôi đã trì tụng thần chú đó rất nhiều, đến tận 1080 biến và gia trì thêm 108 biến nữa vào một ly nước để cho mẹ uống.
Tụng kinh xong, tôi nguyện đem công đức đó chia thành ba phần: một cúng dường Tam Bảo, một hồi hướng chia cho các chúng sanh trong lục đạo và một thì hồi hướng cho mẹ.
Và Tôi nguyện đem công đức trì chú cùng những công đức khác đã làm gần sáu năm nay (tôi vốn tu theo Mật tông), tất cả hồi hướng hết cho mẹ, nguyện cho mẹ giải trừ nghiệp chướng mà chóng khỏi bệnh hoặc nếu thọ mạng của mẹ đã tận thì nguyện công đức đó giúp mẹ vãng sanh Tịnh Độ.
Sau thời khóa hơn hai giờ, trì chú cùng tụng kinh Dược Sư, tôi mang ly nước vừa gia trì xuống phòng và nói với mẹ:
– Mẹ uống ly nước này đi, nước này của Đức Phật Dược Sư đó, uống xong mẹ sẽ khỏe.
Mẹ cố gắng ngồi gượng dậy trong sự mệt mỏi và uống hết ly nước. Rồi mẹ nằm xuống và thiếp dần đi trong sự dày vò, hành hạ của cơn đau bệnh…
Đêm đó đến lượt tôi ngồi canh mẹ, để mẹ có sai bảo gì thì còn đi làm cho nhanh, nhưng không được bao lâu rồi tôi cũng ngủ quên luôn…
Sáng sớm hôm sau, tôi giật mình thức dậy khi nghe có tiếng động trong phòng. Mở mắt ra thì thấy mẹ đã đi lại bình thường như người khỏe mạnh, mẹ còn cầm trên tay một ly nước ấm vừa mới rót đưa cho tôi uống.
Tôi thật sự rất bất ngờ!
Có thật không vậy? Mới cách đây vài tiếng, mẹ còn đang đau lắm kia mà!
Tôi hỏi tình hình thì mẹ nói là không còn thấy đau nữa, mẹ còn kể Tôi nghe rằng:
– Lúc tối, mẹ đang nằm, vì đau quá ngủ không được… Chỉ lim dim thôi, mẹ thấy có một luồng ánh sáng trắng biến ảo lúc lờ mờ, lúc lại trong vắt.
Trong luồng sáng đó, mẹ thấy có hai người mặc bộ đồ trắng tinh, còn phát ra hương thơm nữa, tay họ cầm một bông sen trắng, và họ đi đến gần mẹ, rồi để bông sen đó lên bụng mẹ, như vầy nè … rồi từ từ họ biến mất. Lúc đó mẹ giật mình dậy thì thấy cơ thể nhẹ nhõm không còn đau đớn luôn.
Nghe mẹ kể xong, tôi bất ngờ và vui mừng khôn xiết… Tôi nhớ lại, theo kinh sách và theo những gì mẹ mô tả, thì rất có thể hai vị đó chính là Dược Vương Bồ Tát và Dược Thượng Bồ Tát.
Tôi nói mẹ đi Bệnh Viện khám lại xem thế nào? Thế là 9 giờ sáng hôm đó, ba đưa mẹ vào bệnh viện để kiểm tra tổng quát lại một lần nữa.
Kết quả ngoài dự liệu của các bác sĩ, một tin vui như vỡ òa với mọi người trong gia đình tôi, gan của mẹ hồi phục một cách không ngờ, các bác sĩ ngạc nhiên, nhìn nhau không thể hiểu nổi…
Trong túi mật có năm viên sỏi, giờ đây chỉ còn lại một viên duy nhất và viên này chỉ còn có 1,4 cm, nếu đồng ý thì mổ nội soi trong 15 phút là xong, hoặc là uống thuốc từ từ để cho tan luôn viên sỏi đó.
Mẹ đã chọn biện pháp mổ nội soi, cuộc phẫu thuật diễn ra sau đó ba giờ. Sau phẫu thuật một tiếng đồng hồ thì mẹ tỉnh lại với trạng thái tỉnh táo hoàn toàn và còn đủ sức để cười nói nữa. Thật là một sự linh ứng không thể nghĩ bàn của đức Dược Sư Như Lai.
Và từ đó đến nay, những bệnh trước kia của mẹ tôi cũng hết hẳn, hoặc nếu mẹ có bệnh thì cũng chỉ là cảm, sổ mũi thông thường mà thôi…
Chuyện này nghe có vẻ như thần thoại hay cổ tích với một số người chưa tin sâu Phật Pháp, nhưng nó lại là sự thật 100%, đã xảy ra ngay với gia đình tôi.
Nếu mọi người đem lòng tin của mình đặt hết nơi Tam Bảo thì sẽ nhận được những sự linh ứng nhiệm mầu không thể ngờ của Phật Pháp, mà mẹ tôi không phải đầu tiên, cũng không phải người duy nhất được linh ứng như thế. Rất, rất nhiều người đã thực hành và đạt được những kết quả tương tự.
Hy vọng sau khi đọc xong câu chuyện của mẹ tôi, các bạn sẽ có tín tâm với Đức Phật Dược Sư và cũng sẽ càng tăng thêm lòng tin tưởng sâu chắc đối với Phật Pháp.
( Nguồn : hoaanhdao1973.violet.vn)