Gia đình tôi suốt mấy năm nay liên tiếp có những chuyện báo ứng, vui có, buồn có, khiến cho tôi có muốn không tin nhân quả cũng thật là khó. Chỉ trong vòng vài năm, gia đình tôi, người thì chết vì bệnh tật đau đớn, người thì bị điên, người khuynh gia bại sản, người thì trúng số.
Ngay bản thân tôi cũng rất đau khổ với báo ứng gương mặt “quỷ” chi chít mụn, đêm đêm mê sảng mơ ác mộng… Câu chuyện bắt đầu như này.
Tôi tên Diệu Kim, hiện tôi cùng gia đình sống tại Thuận An, Bình Dương. Bà ngoại tôi trước đây vốn làm nghề cho vay nặng lãi nổi tiếng dưới vùng Đồng Tháp Mười. Vốn ngày xưa bà ở Campuchia làm ăn gặp thời nên rất giàu, sau về Việt Nam mang theo rất nhiều vàng. Ai cần sắm sửa gì là đến vay của bà để mua sắm rồi trả lãi, bà nổi tiếng khắp vùng vì nhiều tiền, và cũng vì…ghê gớm. Ông ngoại tôi lại hành nghề chữa bệnh cứu người.
Bà tôi sinh được 4 người con gồm: Bác trai trưởng, kế đến là mẹ tôi, dưới còn hai người dì nữa. Riêng nhà tôi rất nghèo, còn lại các bác, các dì đều giàu nứt đố đổ vách. Bà ngoại tôi những năm tháng cuối đời rất bi đát. Bà ham chơi cờ bạc đến tán gia bại sản, rồi bà còn bị bệnh, liệt nằm một chỗ. Các bác và dì từ chối chăm bà. Chỉ riêng mẹ tôi đưa bà về phụng dưỡng rất tận tình.
Dù nhà rất nghèo, mẹ tôi chưa bao giờ để bà khổ và chạy vạy khắp nơi để mua thuốc cho bà. Những ngày cuối đời, bà tôi bị hoại tử một bên mông do nằm nhiều, loét hết thịt, lỗ to bằng quả bưởi đau đớn khôn xiết, than khóc ngày này qua tháng khác. Khổ cho một kiếp người, phước báo hưởng tận rồi, còn trơ lại những quả báo vật vã lúc cuối đời. Mẹ tôi vì chữa chạy cho mẹ, ngược xuôi vay mượn tiền mua thuốc. Lắm lúc vì mệt quá, về nhà nghe bà than khóc, tâm trạng căng thẳng nên đôi khi cũng nặng lời với bà.
May sao khi đó mẹ tôi mới biết đến Phật Pháp, nên thường dặn tôi khi chăm sóc bà phải tập cho bà niệm Phật, tăng duyên lành cho bà sau này, cũng là điều ý nghĩa nhất, quý giá nhất trong các việc mà con cái có thể báo hiếu cha mẹ.
Hôm đó hay tin bác cả mới trúng 6 tờ độc đắc, đang lúc nợ nần chồng chất vì lo thuốc cho bà, mẹ tôi liền sang bác cả xin bác xuất tiền chữa bệnh cho bà. Bác cả lạnh lùng từ chối, nói dối là không có tiền, rồi đuổi mẹ tôi. Mẹ đành ngậm đăng nuốt cay ra về, đó là vào năm 2009.
Hai tháng sau, bà ngoại tôi mất, gia đình tôi lo tang gia cho bà trọn tình trọn nghĩa. Mẹ còn căn dặn tôi niệm Nam Mô A Di Đà Phật liên tục trong 49 ngày để hồi hướng cho bà.
Còn các bác và dì tôi thì cũng chỉ giả vờ chạy qua thắp nhang, rồi nhanh nhanh chóng chóng kéo áo nhau về (vì sợ bị mẹ tôi vay tiền). Từ đó, cũng chẳng liên lạc qua lại gì với gia đình nhà tôi nữa.
Sau 49 ngày bà mất, nhân quả liền tính sổ cho từng người, mọi chuyện dồn dập xảy đến, phước họa ứng với từng hành động của mỗi người.
Hai người dì tôi trước nhà rất giàu, xong đều chơi cờ bạc, phá sản, vỡ nợ phải trốn chui chốn lủi không ai biết giờ ra sao. Bi đát nhất là nhà bác trai trưởng nhà tôi.
Bác mang tiền sang Campuchia đánh bạc, trong một tháng thua sạch sẽ không còn một đồng nào hết, phải bán căn nhà mới mua (lúc bà tôi đang trị bệnh ) để trả nợ. Rồi chả biết gái gú như thế nào, bác còn dính căn bệnh thế kỷ HIV – AIDS. Bệnh tật, nghèo đói bủa vây, nên tính tình bác ngày càng quá quắt. Bác đánh đập vợ con thường xuyên khiến bác dâu không thể chịu nổi, gần một năm sau bác dâu qua đời.
Bác có hai người con một trai một gái. Anh họ tôi cũng vì bị bác đánh đập nhiều quá mà bỏ nhà đi biệt tích. Chị họ tôi cũng từ mặt cha, rồi bỏ đi giờ không biết ở đâu.
Về gia đình tôi, sau khi bà mất, 3 tháng sau mẹ tôi nhặt được một tờ vé số ở chùa Bà, ngã Sáu Bình Dương. Đem đi dò thì trúng độc đắc. Thật là may mắn hết sức, không hình dung nổi !
Từ đó, có vốn liếng làm ăn nên phất lên trông thấy. Trong một năm gia đình tôi xây được một cái nhà một lầu, và mua được một miếng đất 800 mét vuông.
Lúc bác cả tôi bệnh tình ngặt nghèo, khốn khó nhất, mẹ tôi cũng đã bỏ ra 30 triệu chạy chữa cho bác qua cơn nguy khốn (30 triệu khi đó rất lớn). Nhưng rồi cũng chẳng thể giúp được gì hơn. Bác hiện vẫn ở một mình, kiếm sống qua ngày bằng cách bán vé số, ấy vậy mà vẫn chẳng chừa, vẫn đâm đầu vào cờ bạc, cá độ, rượu chè be bét…
Mẹ tôi sinh được ba cô con gái, tôi là út. Hai chị gái tôi học rất giỏi, chỉ có tôi là học kém nhất nhà. Ba chị em tôi nói chung đều thương bố mẹ, nhưng phải cái tật hay cãi giả, nên mẹ tôi nhiều khi cũng đau lòng vì không nói được con.
Bản thân tôi, vốn lười biếng, nghiện game và phim đồi trụy nên tôi học rất kém. Hồi trước tôi có gương mặt rất dễ thương, ngây thơ, ưa nhìn, nhưng là bề ngoài thôi, thực chất tâm tính tôi rất sân si, hay giả vờ ngây thơ để lường gạt người khác. Đặc biệt tôi có tật hay đổ oan, vu khống, nói xấu mọi người, làm bao nhiêu người khổ sở.
Thời gian sau, tự dưng mặt tôi mọc chi chít mụn, nhìn như mặt quỷ. Đêm nào cũng mơ thấy ác mộng, nửa đêm nói chuyện một mình.
Tôi học, nhưng chữ nghĩa không chịu vào đầu, cứ đụng đến sách vở là như có ai dúi đầu tôi xuống, thần trí mơ màng không tập trung.
Rồi tôi liên tiếp bị quả báo là đi đâu, ai thấy tôi cũng có cảm giác nghi kị như ăn trộm, hay bị đổ tội oan vô lý mặc dù tôi không làm.
Tôi lần đầu biết đến Phật Pháp khi chăm bà lúc cuối đời, và tụng niệm cầu siêu lúc bà mất. Suốt 49 ngày niệm hồng danh “Nam Mô A Di Đà Phật” rất nhiều, nhưng tôi niệm là do làm theo Nghi lễ, chứ thực tâm tôi lại không tin.
Đến một hôm, khoảng tháng 9/2018, tôi được người ta cho chả giò cuốn thịt bò, vừa ăn xong , mẹ tôi bảo tôi mở video giảng Phật Pháp cả nhà nghe. Tôi cũng nghe thử xem sao, vừa nghe xong, tự nhiên tôi ói ra hết, mặt mày tái mét. Đến tối tôi ăn thử tô bánh canh chả cá, nhưng cũng ói sạch.
Từ đó tâm tư tôi thay đổi, dần biết quay về nương tựa Tam Bảo. Tôi gần như ăn chay, tháng chỉ ăn mặn 2,3 lần. Tôi tụng thêm cả thần chú Chuẩn Đề, mỗi lần tụng xong thấy tâm an ổn, tỉnh táo hơn nhiều, mà hễ ngưng tụng thần trí lại mơ màng như trước. Mụn trên mặt tôi đã giảm được 70%, con gái mà, đỡ mụn là mừng lắm.
Về phần ba tôi. Ông có nghề làm bánh, mà khổ, bánh làm ra thu hút ruồi, muỗi, gián, kiến…rất nhiều. Vậy nên ba tôi buộc phải giết chúng, giết rất nhiều với số lượng khủng khiếp.
Ba năm đầu không sao, nhưng ba năm gần đây ba tôi có những biểu hiện rất lạ. Khi thì chu lên như chó sói, khi thì hoang tưởng, đầu óc không bình thường. Ông thấy những con gì đó trong vô hình không biết, mà đến nỗi ông mua đến 8 cây quạt, bật hết lên hướng ra cửa ông mới thấy thoải mái.
Đi tìm nhiều thầy nổi tiếng từ nam ra bắc nhưng thầy nào cũng lắc đầu, và chỉ để lại một câu :“Nghiệp quá nặng !”
Xâu chuỗi lại mọi việc, cùng với hỏi ý kiến của một số thiện tri thức, tôi dần sáng tỏ cách mà quy luật Nhân quả vận hành ngay trong gia đình tôi.
Bà ngoại của tôi rất giàu, có thể là do phước từ kiếp nào đó. Nhưng khi có tiền lại hành nghề cho vay nặng lãi nên bị tổn hết phước, gây thêm nhiều nghiệp chướng, nên cuối đời sống trong cảnh nghèo đói và bệnh tật.
Bốn người con thì có đến ba người bất hiếu, xong duyên phước gì đó vẫn sót lại mẹ tôi là người con hiếu thảo, phụng dưỡng lúc cuối đời.
Khi bà ngoại bị bệnh nặng. Ba người con từ chối chăm sóc bà nên đã nhận quả báo sau khi bà mất, trước mắt là tán gia bại sản, sau này thì tôi không rõ.
Riêng bác cả bị quả báo nặng hơn hết. Lý do là khi mẹ tôi vay tiền để chữa bệnh cho bà, thì bác cả đã lạnh lùng phủi tay, mặc dù trước đó trúng số độc đắc đang rất nhiều tiền, dẫn đến bà ngoại phải chết trong đau đớn khổ sở. Đây chính là tội bất hiếu rất nặng.
Chưa tính đến quả báo chính thức trong địa ngục khi mãn kiếp, và dư báo dài hạn những kiếp về sau, chỉ tính hoa báo trổ ra sớm ngay trong hiện đời cũng đã khổ lắm rồi. Bác đã mất sạch tài sản, bệnh tật và bị hai con ruột chối bỏ y hệt những gì bác cả đã làm với mẹ mình.
Về phía mẹ của tôi. Tuy nhà nghèo nhưng hết lòng phụng dưỡng mẹ nên đã được phước lớn, sau này bất ngờ trúng số độc đắc, từ đó làm ăn phát đạt.
Tuy nhiên, khi chăm sóc bà, mẹ tôi có những lúc không kiềm chế được hay la mắng bà, nên giờ ba cô con gái cô nào cũng ngang ngược, hay cãi lại rất phiền lòng.
Ba của tôi đã giết rất nhiều ruồi, muỗi, kiến, gián … nên hiện giờ phải trả quả báo luôn cảm thấy khó chịu, bất an do các linh hồn các con vật đó báo oán. May nhờ gần đây, mẹ tôi trì chú Đại Bi thường xuyên hồi hướng cho ba, nên 10 phần cũng đỡ được 3 phần.
Về phần tôi, do cái miệng làm hại cái thân, vu khống, nói xấu người khác nhiều, nên giờ mặt mũi xấu xí đi thấy rõ, đi đâu cũng bị nghi kị, đổ oan. Haizz, cũng đáng đời mà.
May kéo lại là tôi có phước khi niệm danh hiệu “Nam Mô A Di Đà Phật” suốt trong 49 ngày bà mất. Nên giờ đây, khi những nghịch cảnh ập đến, tôi gặp được ánh sáng Phật Pháp, hiểu ra vấn đề, biết bình tĩnh chấp nhận quả báo, từ từ tu học, dần dần sửa đổi, tích thêm phước báo, nhờ thế cuộc sống cũng dần tươi sáng lên.
Nhân quả sâu xa khó biết, khó hiểu, nhưng lại là quy luật quan trọng nhất, chi phối toàn bộ cuộc sống của mọi người, mọi chúng sinh. Bạn thấy đấy, chỉ trong một gia đình bé nhỏ như gia đình tôi thôi, cũng đã thấy rõ được bao nhiêu nhân quả hiện tiền.
Được làm người đã là khó, lại có thể đủ trí tuệ để thông hiểu luật Nhân quả sâu xa, thật vô cùng khó. Chúc mừng cho những ai tin hiểu được nhân quả nghiệp báo, kinh sợ điều ác, khao khát điều lành, trưởng dưỡng trong Chánh Pháp của Đức Phật. Cầu mong thế gian tất cả mọi người đều sẽ được như thế.
(Quang Tử – Hoa Tịnh, viết lại từ lời kể của Diệu Kim)