Đạo Phật dạy rằng, trên đời này có 2 hạng người mạnh mẽ. Một là người không bao giờ phạm lỗi lầm, Hai là người đã phạm lỗi lầm, nhưng có thể sám hối, và sừa mình không còn lầm lỗi nữa.
Tôi chắc chắn không phải hạng người thứ nhất. Nhưng, tôi may mắn vẫn có thể được xếp vào hạng thứ hai.
Tôi tên Thiện Hoa, năm nay 28 tuổi (2019), đang công tác tại một ngôi trường ở miền núi tỉnh Lạng Sơn. Tôi đã từng đi vào con đường lầm lạc, rồi gục ngã trong đau khổ. Nhưng nhờ Phật Pháp, tôi đã tìm lại được ánh sáng cho cuộc đời mình.
Giờ tôi đã quay đầu hướng Phật, tu tâm tích đức làm một người tốt, một lòng tin sâu Tam Bảo, cuộc sống của tôi đã thay đổi tích cực.
Tôi muốn kể lại câu chuyện về tuổi trẻ của mình, những ngày tháng sống lầm lạc, vô minh, đầy tội lỗi.
Coi như đây là bài học cho những bạn trẻ còn mê lầm mau mau thức tỉnh, và cũng là lời sám hối chân thành tha thiết của tôi.
Tôi sinh ra là một đứa trẻ sống ở nông thôn, gia đình thuần nông. Không phải quá túng thiếu, nhưng cũng không khá giả gì. Tôi học tiểu học và trung học ở trong quê.
Những ngày tháng ấy tôi vẫn là đứa trẻ chăm chỉ học hành, năm nào cũng đạt được những thành tích tốt được thầy cô quý mến. .cuối cấp ba tôi thi trượt đại học, rồi chỉ đủ điểm vào trường Cao Đẳng. Tôi bắt đầu ra thành phố học. Do xa nhà, không có sự quản lí của gia đình nên tôi bị nhiễm những thói hư tật xấu bắt đầu từ đây.
Khoảng giữa năm thứ nhất một người cùng phòng kí túc xá đã giới thiệu tôi quen một người bạn trai. Được một thời gian hai người có cảm tình, nhưng do người đấy học đại học ở khác tỉnh nên cũng ít gặp nhau, và chưa có gì xảy ra.
Nhưng từ đó tôi bỏ bê học hành, suốt ngày chỉ điện thoại, nhắn tin, tâm trí tôi không tự chủ được.
Rồi năm thứ hai, thứ ba tôi vẫn giữ mối quan hệ này, dành khá nhiều thời gian và tiền bạc bố mẹ gửi ăn học để đi ăn chơi, hẹn hò mà không biết rằng đó là tội lỗi.
Dù hai người ở xa nhau, ít gặp, nhưng rồi thì chúng tôi cũng đã “đi quá giới hạn” mấy lần, chỉ là chưa đến nỗi gây hậu quả như có thai, phá thai mà thôi.
Trong suốt thời gian ấy, tôi và đám bạn thường xuyên đi ăn nhậu, hát hò, bỏ bê học hành. Những người bạn của tôi có lúc còn đi qua đêm ở ngoài, mà người ta thường gọi là “đi với trai” đó.
Tôi cũng bị những người đàn ông khác rủ tôi đi khách sạn, nhưng vì e ngại lễ giáo, nề nếp gia đình nên tôi chưa dám đi quá giới hạn. Lúc đó tôi may còn chút tỉnh táo nên cự tuyệt được.
Mỗi lần chơi bời nhậu nhẹt về muộn, tôi cũng chẳng thấy niềm vui đâu, chỉ là một tấm thân tàn ma dại, mệt mỏi những cơn đau đầu của rượu bủa vây, nhưng vẫn không dừng lại được như ma xui quỷ khiến cứ thế là có cơ hội tôi lại tiếp tục con đường cũ.
Nhưng về quê tôi vẫn là người con gái thùy mị, nết na vẫn có tiếng ngoan hiền, học giỏi. Vì tôi luôn tạo được một cái vỏ bọc bên ngoài, còn cho đó là thông minh mà không biết là tội lỗi. Cứ như thế trôi qua hết hai năm học mà không biết phước báo của mình đã bị phá hủy đi, nghiệp chướng tăng thêm rất nhiều.
Vốn dĩ tôi đã có lá số Tử Vi không tốt, nay lại tạo thêm nghiệp thì đúng là khổ không kể siết. Rồi từ đây các quả báo bắt đầu hiện ra : điểm số toàn khóa không cao, đi thực tập thì bị các giáo viên đánh giá thấp kém. Mặc dù tôi không phải là có trí tuệ quá kém.
Tôi ra trường, không xin được việc theo đúng ngành, tôi đành đi làm ở một công ty trái ngành ở xa nhà.
Được vài tháng sau, bạn trai lạnh nhạt dần với tôi, và cuối cùng đi với người khác. Lúc đó, tôi thống khổ khôn xiết, xong rồi tôi cũng vượt qua được.
Nhưng kể từ lúc đó, tôi đã thay đổi cách sống kiểu như “muốn trả thù đời “. Dù tôi không phải quá khả ái, nhưng có được vóc dáng khá cân đối nên tôi nghĩ mình còn trẻ, mà tuổi trẻ thì phải chơi, phải đi quyến rũ cái đám đàn ông kia.
Tôi bắt đầu ngả vào tay những người đàn ông khác, lên giường với họ. Trong đó có cả những người đàn ông đã có gia đình, và tôi trở thành kẻ thứ ba, đi phá hoại hạnh phúc gia đình người khác. Đó là thời kì tội lỗi nhất của tôi.
Dù chưa bị phát hiện hay bị đánh ghen, nhưng thế cũng đủ cho tôi xuống địa ngục, và đó mới là thứ đáng sợ nhất .
Một thời gian dài, tôi cùng với mấy đứa bạn gái nữa hay đi karaoke, ăn uống… giao du với nhiều người, “thả thính”, “giăng lưới” này nọ. Nhưng kết quả toàn gặp những người đàn ông sở khanh, dối gạt, nặng dâm dục, mặc dù, tôi có khi cũng thật lòng với họ.
Tôi chỉ biết than trời trách đất. Vì tôi ưa quyến rũ người khác, trong lòng toàn tà tư, tà dâm nên đã chiêu cảm họ đến. Đàn ông tốt, chân thành, tôi không thấy hợp. Cứ lao vào những người toàn đa dâm, đa dục. Nghĩ cũng đúng thôi, “đồng thanh tương ứng, đồng khí tương cầu” mà.
Không những thế, trong mơ, tôi thường thấy những bóng hình đàn ông lạ đến ân ái với tôi. Có lẽ do tư tưởng của tôi bất chính, nên đã chiêu cảm những hồn ma, những quỷ quái có dâm dục kéo đến. Bị chúng ám như thế một thời gian dài, khiến tôi không thể làm chủ được suy nghĩ và hành vi của mình cả những khi thức.
Điều ấy xảy ra thường xuyên khiến thân thể tôi suy nhược, thần kinh bất ổn, bị bóng đè liên tục, sắc mặt tôi u ám, nổi rất nhiều mụn, có thể nói nhìn thấy dung mạo lúc đó không thể ưa nổi.
Tôi bắt đầu lên mạng tìm đến những trang tâm linh bói toán, tôi có đi tới ba chỗ của những thầy làm tâm linh, nhưng kết quả toàn gặp thầy lừa đảo, tà đạo.
Bao nhiêu tiền tôi tích cóp đều ra đi hết, mà không hiểu sao ma xui quỷ khiến kiểu gì mà mấy ông thầy bói, thầy cúng lừa đảo ấy nói gì tôi cũng nghe. Nào là do duyên âm, tiền duyên, tiễn căn, trình đồng ,đảo cung mệnh… và bao nhiêu tiền trong khả năng của tôi, đều mang đi cúng lễ hết. Cuối cùng, tiền mất tật mang, vẫn chả thay đổi gì.
Về công việc, tôi đi thi viên chức nhà nước cũng bị trượt liên tục, dù điểm số tôi có lần rất cao và cũng có người giúp đỡ.
Xin vào làm những chỗ tốt thi nhiều lần bị từ chối. Cuối cùng được một việc bình thường, thì cũng bị xếp, đồng nghiệp đánh giá năng lực thấp kém, và bị chê trách rất nhiều.
Rồi tôi mắc bệnh phụ khoa. Thuốc men chữa chạy tốn bao nhiêu tiền chữa bệnh, mà nó lúc ngưng, lúc phát, tái đi tái lại khiến tôi đau đớn khốn khổ. Cuộc sống bế tắc trầm trọng.
Khi ấy tôi vẫn không biết đó chính là quả báo của tà dâm. Chỉ biết than trời trách đất, mà có một người đáng phải trách nhất thì tôi lại chừa ra, đó là trách chính mình.
Từ những nỗi thống khổ ấy, tôi bắt đầu lang thang trên mạng vô tình gặp những trang web Phật Giáo, những câu chuyện nhân quả.
Nhất là khi nghe đến những câu chuyện trong tập Báo Ứng Hiện Đời do sư cô Hạnh Đoan sưu tầm, biên dịch, những câu chuện trong đó như những gáo nước lạnh tạt vào mặt tôi, giúp tôi bắt đầu tỉnh cơn mê.
Tôi bắt đầu thay đổi chấn chỉnh những hành vi suy nghĩ của mình, mỗi ngày hễ rảnh là tôi vào nghe các bài pháp thoại của các giảng sư đại đức. Trong đó có những bài giảng của các tổ sư, cao tăng thạc đức mà tôi rất tâm đắc như Ấn Quang đại sư, Hòa thượng Tuyên Hóa, Tịnh Không và một số vị giảng sư đại đức khác nữa.
Tôi tìm nghe hết những mẩu chuyện trong Báo Ứng Hiện Đời, Nhân Quả Phụ Giải Lương Hoàng Sám, Dục Hải Hồi Cuồng, bài giảng của bác sĩ Bành Tân trên YouTube… nghe nhiều, rồi ngẫm nghĩ nhiều, đối chiếu bản thân mình với đạo lí, tôi nhận ra mình đã sai lầm rất nhiều. Phải thay đổi thôi!
Tôi bắt đầu thực hành sống hiếu hạnh, làm việc thiện, dứt chuyện tà dâm, chiến đấu với những thói quen xấu của bản thân, ép mình phải sống đúng với Đạo lý.
Tôi tập làm những việc thiện, thực hành phóng sinh, cúng dường Tam Bảo, niệm Phật nghe pháp.v.v…Ban đầu làm một chút ít, rồi dần dần quen rồi, thì siêng năng làm nhiều hơn, thường xuyên hơn.
Kết quả, chỉ qua một thời gian ngắn, cuộc đời tôi đã nhìn thấy vầng thái dương. Tôi xin được một công việc mới tốt hơn, luôn được các đồng nghiệp yêu quý và giúp đỡ.
Dung nhan tôi cũng thay đổi, sắc mặt rạng rỡ trông thấy, không còn u ám như trước đây. Do tôi không tà tư tà niệm, nên trí óc minh mẫn thấy rõ, làm việc gì cũng được tập trung, hiệu quả cao.
Tôi luôn gặp các thiện tri thức giúp đỡ trên con đường tu tập chính pháp. Gia đình tôi bắt đầu ổn định, cả nhà hòa thuận hơn trước kia rất nhiều.
Sức khỏe của tôi cũng tốt dần lên, bệnh phụ khoa gần như hết hẳn. Thân tâm tôi lúc nào cũng cảm thấy an lạc, dù cho ngoại cảnh cũng không phải là được mỹ mãn.
Phật pháp quả là vi diệu không thể nghĩ bàn. May tôi còn chút phước đời trước, biết quay đầu lại tìm về bến giác, nếu không, giờ này có lẽ tôi đã thân tàn ma dại. Hết kiếp này còn phải xuống địa ngục chịu tội khổ không nói hết.
Hi vọng qua câu chuyện của tôi, mọi người, nhất là các bạn trẻ hãy mau thức tỉnh, đừng vì những lạc thú nhất thời mà sầu khổ thiên thu.
Tu học Phật Pháp là sự hưởng thụ tối cao nhất của đời người. Hãy tự mình thắp lên ngọn nến nhỏ, còn hơn cùng nhau chìm trong bóng tối. Nguyện cho những ai nghe thấy sẽ được ánh sáng trí tuệ phật pháp soi sáng tâm hồn. Nam Mô A Di Đà Phật !
Lạng Sơn ngày 29/9/2019
Phật tử Thiện Hoa hổ thẹn kính ghi.